Kỳ thật không phải ai trong đoàn xe cũng biết quan hệ giữa Lăng Kha và Lệ Hàn Tư, nhưng câu này của Triệu Giai Ca làm ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lăng Kha. Vừa rồi Lăng Kha cảm động đỏ mắt, cũng đứng lên, nhưng Lệ Hàn Tư lại trực tiếp đi ngang qua bên cạnh cô, ngừng trước người Triệu Giai Ca rồi đưa hoa cho cô ta. Từ khi sinh ra đến nay, Lăng Kha chưa bao giờ chật vật như thế. Lúc này Lệ Hàn Tư nhìn về phía Lăng Kha, hình như mới nhớ tới cô, anh ta rút ra một đóa hoa từ bó hoa hồng rồi đưa một tay cho cô: “Quên mất em cũng ở đây” Lăng Kha siết chặt nắm đấm, cô luôn biết Lệ Hàn Tư không yêu mình, nhưng không ngờ anh ta khinh thường cô như thế. Rõ ràng anh ta biết cô có ở đây, rõ ràng anh ta có thể tránh đi chuyện này, vì sao lại phối hợp với Triệu Giai Ca sỉ nhục cô, làm cô chật vật như thế? Quên mất em cũng ở đây? Sao anh ta có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này? Cô và anh ta ở bên nhau lâu như thế, cô cho rằng ít nhất cô cũng là đặc biệt đối với anh, cho dù anh yêu Triệu Giai Ca, nhưng cô cũng có địa vị nhất định. Mãi đến lúc này, cô mới biết đó chỉ là sự vọng tưởng của mình. Mãi đến lúc này, cô mới biết anh ta khinh thường mình như thế. Hơn ba tháng qua, rốt cuộc anh ta coi cô là cái gì, gái điếm sao? “Sao vậy, tức giận à?” Lệ Hàn Tư nhìn sắc mặt Lăng Kha từ từ trắng bệch, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên ý cười nhợt nhạt, duỗi tay lại rút ra hai đóa hoa hồng rồi cùng đưa cho cô: “Cầm đi! Rất đẹp phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh sầm mặt xuống, Lệ Hàn Tư này đang làm cái gì, chà đạp người khác sao? Lăng Kha nhìn gương mặt Lệ Hàn Tư và ba đóa hoa hồng anh ta bố thí cho mình, nằm tay càng ngày càng siết chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Lệ Hàn Tư, vì sao anh phải sỉ nhục tôi như thế? Nhưng dù thế nào cô cũng không nói ra được những lời này. Lúc này, Triệu Giai Ca thấu tình đạt lý giải vây cho Lăng Kha và Lệ Hàn Tư: “Ý nghĩa của ba đóa hoa hồng là anh yêu em, ba đóa của Lăng Kha đáng quý hơn bó của tôi nhiều, không ngờ Hàn Tư lại lãng mạn như thế” Lời Triệu Giai Ca nói làm ánh mắt Lệ Hàn Tư sầm xuống, ý cười trên khóe miệng cứng lại, sau đó thì nhếch lên càng cao, cười nói với Lăng Kha: “Còn không mau cầm?” Đôi cẩu nam nữ này thật sự nghĩ người khác đui rồi sao? Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Kha, hy vọng cô ấy đừng nhận ba đóa hoa hồng này, đây mà là “Anh yêu em” cái gì, rõ ràng là “Chà đạp em”! Lăng Kha thật lâu không động đậy, Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô đang do dự cái gì, lúc này nên ném mạnh hoa hồng vào mặt Lệ Hàn Tư, rồi tặng anh ta một câu: “Con mẹ nó, bà không cần” Nhưng Lăng Kha lại duõi tay nhận hoa, cũng không ném vào mặt Lệ Hàn Tư. Cô quý trọng đặt hoa lên mũi ngửi, khẽ nhếch khóe miệng, hai mắt nhìn vào Lệ Hàn Tư, cứ như thế giới này to lớn thật, nhưng trong mắt cô chỉ có anh ta. “A Tư, chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho em, rất thơm rất đẹp, em rất thích.” Lệ Hàn Tư vốn nên cười nhạo, Lăng Kha luôn dễ thỏa mãn như vậy, dù anh ta bảo cô chờ bao lâu, chỉ cần nhìn thấy anh thì trên mặt cô vĩnh viễn mang theo nụ cười vui mừng.