Trận thi đấu của Thịnh Hoàn Hoàn được sắp xếp vào khoảng bốn giờ chiều, thi chung với cô còn có Kim Thần. Trước khi lên sân Kim Thần đã đội mũ giáp, đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nhịn không được trêu chọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên!” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Thế nào, mắt hết sưng rồi?” Khóe miệng Kim Thần dưới mũ giáp giật giật: “Phụ nữ hung dữ quá coi chừng không gả đi được.” Thịnh Hoàn Hoàn phản bác: “Chỉ có thứ đàn ông yếu hèn mới cảm thấy phụ nữ hung dữ, anh nên tự xét lại bản thân mình, nếu không tôi thật cảm thấy bi thương thay cho người phụ nữ của anh.” Kim Thần cười cười: “Miệng lưỡi sắc bén.” Lúc này, trên màn hình xuất hiện tên của bọn họ, tiếp theo màn ảnh dời về phía Kim Thần, tiếng hoan hô của các fan vang vọng toàn trường. Kim Thần khoe khoang mà vẫy vẫy tay, Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng đội mũ giáp lên rồi đi qua một bên, tránh bị chụp chung khung hình, vô cớ khiến fan của anh ta bất mãn. Trong cuộc thi kế tiếp, Kim Thần dẫn đầu đi trước, Thịnh Hoàn Hoàn vững vàng chiếm vị trí thứ ba, lấy được tư cách tiến vào trận thi thăng cấp tiếp theo. Sau khi kết thúc, cả đội trở về Vũ Yến, Lý Hưng Hoài tổng kết cho mọi người, cũng bảo họ sớm trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị đợt thi thăng cấp thứ hai vào ngày mai. Chạng vạng, đêm cuối thu càng lạnh, lúc này rất thích hợp đi ăn một chầu lẩu nóng hầm hập. Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cơm no rượu say ở nhà Nam Tầm xong thì nhìn chằm chằm đống đồ Diệp Sâm để lại mà buồn rầu. Lăng Kha: “Thật sự phải ném đi?” Nam Tầm gật đầu. Thịnh Hoàn Hoàn: “Xác định?” Nam Tầm kiên định gật đầu. Thịnh Hoàn Hoàn kéo tủ quần áo ra, một bên treo đầy những bộ đồ nam đặt may sang quý cao cấp, một bên là đồ nữ hàng hiệu vừa đưa ra thị trường vào quý này, là số đo của Nam Tầm, còn cả mác trên đó, vì thế cô quay đầu lại thương lượng: “Không thì đóng gói để người ta đưa trở về đi?” Nam Tầm khoanh tay lại: “Được, vậy giao cho tụi em còn chị dẫn Hoan Hoan đi cắt tóc, trước khi đi tụi em nhớ dọn bàn và phòng bếp.” Nói xong, cô ôm Cố Hoan ra cửa. Lăng Kha chớp chớp mắt: “Sao tớ cảm thấy chúng ta giống nô dịch vậy nhỉ?” Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái lẩu vừa rồi là tớ làm, giờ tớ đi rửa chén chùi nồi, đồ của Diệp Sâm thì giao cho cậu.” Lăng Kha: “…” Không bao lâu sau, hai cô gái nhìn mấy cái vali, không biết khi chúng tới trông như thế nào, nhưng hiện tại chúng bị nhét bừa vào cả đồng đồ nên phồng lên to đùng. Lăng Kha vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, thở phì phò chống nạnh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói xem, Diệp Sâm thật sự từ bỏ sao?” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ai biết được, thái độ của chị Nam Tầm quá cứng rắn, không cho người ta chút cơ hội nào, làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông lắm.” Nói xong, họ liền nghe thấy tiếng mở cửa. Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nghĩ là Nam Tầm, hai người quay đầu lại liền thấy dáng người thon dài của Diệp Sâm xuất hiện ở cửa, trông rất cao quý. Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Lăng Kha: “…Ghê ghê ghê.” Diệp Sâm không chút bất ngờ mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, ánh mắt đảo qua đống vali bên chân các cô, sau đó không cảm xúc mà nhìn họ: “Chúng ta nói chuyện đi.” Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn kích động gật đầu: “Nói đi.”