Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, Lăng Hoa Thanh đã có được đáp án không tính ở lại thêm, nhưng khi rời đi, Lăng Tiêu lại gọi ông ta lại: “Ba” Lăng Hoa Thanh dừng bước rồi quay đầu lại. Lăng Tiêu nói: “Con từng có em gái đúng không?” Đồng tử của Lăng Hoa Thanh bỗng co rụt lại, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ai nói cho con?” Nhiều năm qua Lăng Hoa Thanh tự cho là giấu giếm rất kín, Lăng Tiêu không hề hay biết việc này. Lăng Tiêu liếc nhìn Bạch quản gia một cái. Bạch quản gia đưa một phần văn kiện lên, Lăng Hoa Thanh lật ra, đồng tử từ từ co lại: “Đây là từ đâu ra?” Bạch quản gia đưa cho Lăng Hoa Thanh một phần kết qua xét nghiệm DNA, trên đó viết tên ông ta và Lăng Tích, kết quả giám định là cha con ruột. Con ông ta chỉ có một mình Lăng Tiêu, Lăng Tích này là ai? Lăng Tiêu mở miệng: “Tích Nhi, xuống đây!” Lăng Hoa Thanh lập tức ngẩng đầu, liền thấy một cô gái nửa bên mặt đầy đốm đỏ đứng trên hành lang lầu hai, nhút nhát sợ sệt mà nhìn ông ta. Mà dì Hà lại đứng bên cạnh Lăng Tích. Lăng Hoa Thanh nằm mơ cũng không quên được cái đốm đỏ như máu kia, sau khi nhìn thấy dì Hà thì tất cả đều sáng tỏ. Thì ra lần trước dì Hà ăn cắp tóc của ông ta không phải hoài nghi Tiêu Nhi, mà là để xét nghiệm DNA cho ông ta và cô gái này. Thì ra thứ nghiệp chướng này còn chưa chết! Lăng Hoa Thanh siết chặt kết quả trong tay, mặt mày xanh mét nhìn dì Hà mà rống giận: “Vì sao nó còn sống?” Cảm xúc của Lăng Hoa Thanh lập tức mất khống chế, vẻ mặt rất đáng sợ. Lăng Tích bị dọa trốn ra sau lưng dì Hà. Dì Hà vội an ủi Lăng Tích: “Tích Nhi đừng sợ, ba sẽ không tổn thương con, tới đây, chúng ta xuống lầu trước." Lăng Tích nhìn về phía Lăng Tiêu dưới lầu, thấy hẳn gật đầu mới để dì Hà nắm tay cô đi xuống. Lúc này Lăng Hoa Thanh lại trợn mắt rít gào: “Tôi hỏi bà, vì sao nó còn sống” Dì Hà “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lăng Hoa Thanh: “Ông hai, ông xem kết quả xét nghiệm trong tay đi, Tích Nhi là con gái ruột của ông!” Lúc này Lăng Hoa Thanh mới nhớ kết quả trong tay, ông ta xem lại hai lần rồi đột nhiên xé nát thành mảnh vụn và ném đi: “Kết quả này là giả, bà đừng mơ tưởng gạt được tôi.” Nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, dì Hà đỏ mắt: “Vì sao ông hai không tin, Tích Nhi thật sự là con ruột của ông mài” “Câm miệng.” Lăng Hoa Thanh đá dì Hà một cái, dữ tợn chỉ vào bà mà quát: “Tôi hỏi bà vì sao nó còn sống, vì sao thứ nghiệp chướng này còn sống.” Lăng Tích sớm đã bị dọa ngốc, run rẩy trốn phía sau Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh mất khống chế cảm xúc, hẳn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của ba, từ nhỏ Lăng Hoa Thanh luôn giữ hình tượng ôn hòa lễ độ trước mặt hắn, lúc nào khóe miệng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt. Nhưng hiện tại, người đàn ông trước mặt làm hắn cảm thấy thực xa lạ. Hắn có thể lý giải vì sao năm đó ông bóp chết Tích Nhi, nhưng hẳn không hiểu tại sao đã qua nhiều năm như vậy, kết quả giám định đặt ngay trước mặt mà ông lại làm như không thấy. Vì sao? Chẳng lế trong thời gian An Lan mang thai Tích Nhi, ba không chạm vào bà ta, cho nên mới chắc chắn Tích Nhi không phải con ruột của mình? Khi Lăng Hoa Thanh duỗi tay bắt lấy Lăng Tích, Lăng Tích bị dọa thét chói tai, Lăng Tiêu giơ tay ngăn cản: “Ba, ba bình tĩnh một chút.” Đau đớn truyền đến từ cổ tay làm Lăng Hoa Thanh chuyển thù hận về hướng Lăng Tiêu, mãi đến khi thấy rõ gương mặt hẳn thì lý trí mới trở về. “Dừng tay.” Lúc này, tiếng rống giận của Lăng lão thái thái truyền đến từ trên lầu. Rất nhanh Lăng lão thái thái đã đến trước mặt Lăng Hoa Thanh, giơ tay tát mạnh vào mặt ông ta, tiếp theo nâng roi trên tay lên quất: “Tao đánh chết thăng nghiệt tử này.” Cây roi Lăng lão thái thái cầm trên tay là “Gia pháp” tổ truyền của Lăng gia.