"Sau đó anh ấy bắt đầu dùng sức đập chân của mình, cảm xúc càng ngày càng mất khống chế, cuối cùng còn quăng hết đồ, chị không biết lúc đó lão đại tuyệt vọng yếu ớt đến cỡ nào đâu." Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Hai chân của anh ta không có chút tri giác nào sao?" Mã Lai vẫn lắc đầu, hốc mắt càng đỏ lên. Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề, dù tâm tính Mộ Tư tốt đến mấy thì sự vô vọng kéo dài ngày qua ngày cũng sẽ phá hủy sự kiên cường trong lòng anh ta. "Tôi đi vào tâm sự với anh ta!" Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa đi vào, một mùi khói nồng đậm xông vào mũi. Mộ Tư rũ điếu thuốc trong tay xuống, lạnh lẽo mở miệng: “Mã Lai, nếu như cậu còn muốn làm việc bên cạnh tôi thì lập tức cút ra ngoài, khụ khụ..." Vừa dứt lời, Mộ Tư đã không khống chế nổi ho lên. Vết đạn bắn sau lưng anh ta còn chưa khỏi, anh ta không thể hành hạ sức khoẻ mình như thế, sau khi ho khan một trận thì toàn thân đau đớn muốn chết, thân thể bất giác co rút lại. Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên cướp lấy điếu thuốc trong tay anh ta. Mộ Tư như bị chạm vào vảy ngược mà lập tức gắt giọng: “Con mẹ nó có phải cậu tìm..." Chết! Sau khi thấy rõ người tới, chữ cuối cùng đã kẹt lại trong cổ họng Mộ Tư. Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh ta mà dụi tắt tàn thuốc, mở hết cửa lớn và cửa sổ ra, sau đó ngồi xuống trước mặt Mộ Tư rồi bình tĩnh nhìn anh ta. "Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh mắng em." Mộ Tư nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Trễ vậy rồi sao em còn tới." Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có thể nói cho tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?" Quần áo của Mộ Tư rất sạch sẽ, có thể thấy được trước đó anh ta vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai, vì sao lại đột nhiên không kiềm nén được nỗi lòng, trong đó nhất định có nguyên nhân gì. Mộ Tư dời mắt khỏi gương mặt cô: “Không có, chỉ ở bệnh viện lâu quá nên phiền thôi." Nếu anh ta không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện hỏi nhiều, cô chuyển chủ đề: “Mã Lai nói hôm nay anh có xem tôi thi đấu." Mộ Tư gật đầu cười nói: “Ừm, hôm nay em thi rất đặc sắc." Mộ Tư cười rất dịu dàng, lại không có sức sống. Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy rót ly sữa bò cho anh ta: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chờ cuộc thi kết thúc thì mỗi tối tôi sẽ tới tập vật lý trị liệu một chút cho anh." Hai mắt Mộ Tư lập tức sáng lên, như con cá mắc cạn lại tìm được nguồn nước: “Thật sao?" Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Thật, cho nên anh đừng từ bỏ được không?" Đôi môi còn xinh đẹp hơn phụ nữ của Mộ Tư lại nhếch lên, lần này đầy tràn dịu dàng và vui sướng, anh ta nhận lấy ly sữa bò Thịnh Hoàn Hoàn đưa tới rồi lập tức nuốt hết vào bụng. Thấy cảm xúc của anh ta ổn định lại, Thịnh Hoàn Hoàn mới cho người đi vào quét dọn căn phòng. Mã Lai tiến đến muốn đỡ Mộ Tư lên giường, Mộ Tư lại ngồi không nhúc nhích mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn cầu. Hai chân Mộ Tư không còn cảm giác, nửa người dưới không phát lực được nên muốn lên giường cũng phải dựa vào người khác trợ giúp, anh ta không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự vô năng bất lực này của mình, lòng tự tôn của anh ta sẽ không chịu nổi. Không chỉ lên giường mà anh ta còn không có khả năng đi toilet một mình. Điều này đủ để phá hủy sự kiêu ngạo của một người đàn ông. Thịnh Hoàn Hoàn xoay người đi ra ngoài.
"Lão đại, tôi giúp anh." Mã Lai muốn ôm Mộ Tư lên giường, nhưng lại bị anh ta đẩy ra.