Lam Nhan vội vàng giải thích: “Khi xảy ra tai nạn chỉ có An Niên và Thiên Vũ ở trong xe, Thiên Vũ không bị thương lại không kêu không gọi, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, anh biết tại sao không?" Trong lòng Lăng Tiêu có một dự cảm xấu. Lam Nhan tạm ngừng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước tai nạn An Niên hút nhiều quá nên lại bạo hành Thiên Vũ. Thiên Vũ không chịu nổi đánh đập nên cắn An Niên một cái, An Niên giận quá nên xách Thiên Vũ lên xe, nói muốn ném nó vào biển cho cá mập ăn." "Em bị dọa sợ nên vội vàng báo cho anh, cũng gọi xe đi theo sau, nhưng lại theo không kịp họ." Lăng Tiêu biết chuyện này, lúc trước hắn cũng nghe điện thoại của Lam Nhan nên mới biết An Niên hút ma tuý, đáng tiếc hắn đến quá trễ. Hắn còn chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe kia sớm hơn Lam Nhan nên gặp được An Niên lần cuối. Lúc ấy An Niên đã tỉnh táo lại, lại vì mất máu quá nhiều nên chỉ kịp căn dặn Lăng Tiêu chiếu cố mẹ con Thiên Vũ thật tốt rồi tắt thở. "Anh còn nhớ pháp y nói nguyên nhân cái chết của An Niên là mất máu quá nhiều không. Trong quá trình đó nội tâm của Thiên Vũ trải qua những gì?" Lam Nhan lộ ra vẻ tự trách, rất đau lòng, nước mắt rơi xuống: “Nó có cơ hội gọi điện thoại cầu cứu, nhưng nó không làm." "Lúc ấy Thiên Vũ nhất định đang nghĩ, tại sao nó phải cứu ông ta? Người đàn ông này không phải ba của nó mà là ma quỷ ác độc, ông ta chết không phải càng tốt sao?" "Thế là nó không khóc không kêu mà lạnh lùng nhìn An Niên ngã trong vũng máu, cũng mặc kệ lời cầu cứu của anh ấy, nhìn anh ấy từ từ mất máu mà chết." "Cuối cùng ác ma chết rồi, Thiên Vũ cũng bị lương tri và sợ hãi của mình phong ấn trong bóng tối, chạy thế nào cũng không thoát ra được." Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lam Nhan hình dung. Lúc ấy hắn chạy tới hiện trường tai nạn thì thấy An Niên chỉ còn một hơi thở, mà Thiên Vũ không khóc không quấy như đã mất hồn. Hắn nghĩ Thiên Vũ chỉ bị dọa sợ, bây giờ nhớ lại thì sai rồi! Sau vụ tai nạn, An Niên vì đau đớn quá nên tỉnh táo lại, lúc ấy có lẽ cậu ta từng sám hối với Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ đã quá hận cậu ta. "Cô sai rồi, An Niên không có cầu cứu, có lẽ chết là giải thoát đối với cậu ấy." Nghĩ đến đau đớn Lăng Thiên Vũ phải chịu đựng, nghĩ đến An Niên đến chết cũng không được con trai tha thứ, Lăng Tiêu đau khổ nhắm mắt lại. Dù thế nào hắn cũng phải cứu Thiên Vũ thoát ra bóng tối. Vài giây sau Lăng Tiêu lại mở mắt ra, đáy mắt là sự tĩnh lặng. "Lâm Tiểu thư, vào đi!" Lăng Tiêu gọi điện thoại cho Lâm Chi Vũ. Lâm Chi Vũ đẩy cửa bước vào: “Đã lâu không gặp, Lam Tiểu thư." Lam Nhan trông thấy Lâm Chi Vũ thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Lăng Tiêu nhìn thấy rõ phản ứng của Lam Nhan: “Hai người quen biết sao?" "Tụi em từng gặp mặt lúc ở nước M." Lam Nhan gật đầu. Lăng Tiêu nói kế hoạch cho Lâm Chi Vũ, Lâm Chi Vũ trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Nếu như không có cách tốt hơn thì chỉ có thể mạo hiểm thử xem." Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan: “Vậy thì ngày mốt thực hiện, cô có đề nghị gì khác không?" Lam Nhan lắc đầu: “Không có." "Vậy quyết định thế đi." Lăng Tiêu không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Lâm Chi Vũ muốn theo sau, nhưng Lam Nhan lại gọi cô ta: “Lâm tiểu thư xin dừng bước, có một số chi tiết tôi muốn nói với cô." Lâm Chi Vũ dừng bước, mà Lăng Tiêu cũng không chờ cô ta. Lâm Chi Vũ quay đầu nhìn về phía Lam Nhan: “Cô muốn nói gì với tôi?" Lâm Chi Vũ không trả lời cô ta ngay mà vén chăn xuống giường, đi tới cửa rồi khoá lại, sau đó mới nhìn Lâm Chi Vũ mà hỏi: “Cô thích A Tiêu đúng không?" Lâm Chi Vũ cười nói: “Rất rõ ràng sao?" "Thích một người sẽ không che giấu được." Lam Nhan hỏi: “Cô biết Thịnh Hoàn Hoàn không?"
"Đương nhiên, vợ trước của Lăng Tiêu."