Không đến mấy giây, cô đã nhận được tin nhắn của Kim Thần: “Người cô nên cảm ơn không phải tôi." Thịnh Hoàn Hoàn càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ Kim Thần cũng nhận được điện thoại của người kia nên mới ra mặt làm sáng tỏ giúp cô? Cô lập tức ép hỏi: “Vậy tôi nên cảm ơn ai?" Kim Thần đáp lại: “Cô đoán đi!" Lại nữa! Rốt cuộc họ muốn giấu diếm cái gì, cần giấu kỹ như thế sao? Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục ép hỏi: “Đối phương không thể lộ tên như vậy sao?" Kim Thần không trả lời nữa, điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn rất phiền muộn. Lời nói của Hàn Tín và Kim Thần rất quan trọng trong sự kiện lần này, một người khẳng định năng lực của cô, một người kéo theo hướng đi của fan hâm mộ, để tiếng nói của những người khác càng có sức mạnh. Rốt cuộc là ai đứng sau lưng giúp cô? Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đi qua đi lại trong bãi đỗ xe tận một giờ, nhiều lần đi ngang qua xe của chính cô mà cũng không biết, thật là khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười. Đứa đần này gặp chút chuyện là như biến thành đồ ngốc vậy! Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn lại đi ngang qua xe của mình, Lăng Tiêu nhịn không được xuống xe. Đúng lúc này, một ánh đèn chói mắt lao tới, chiếc xe sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên chạy vụt tới muốn tông vào cô. "Thịnh Hoàn Hoàn..." Trong mắt Lăng Tiêu lướt qua một tim kinh hoảng, cả trái tim căng cứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ Thịnh Hoàn Hoàn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt như nghe thấy có người gọi tên mình, tiếp đó trước mắt nhoáng một cái đã bị người ta đè lên đầu xe. "Thịnh Hoàn Hoàn con mẹ nó có phải cô không muốn sống nữa không?" Cô còn chưa tỉnh táo lại từ cơn hoảng sợ thì đã bị Lăng Tiêu mắng xối xã vào đầu. Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị dọa sợ, ngực không ngừng phập phồng, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, cô cứng đờ nói hai chữ: “Cảm ơn!" Lăng Tiêu thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lửa giận trong lòng cũng bị giội tắt, những câu mắng đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, không đành lòng quở trách cô nữa: “Không sao chứ?" Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có việc gì." Khoảng cách của hai người quá gần, thân thể còn dán vào nhau, cô lúng túng quay mặt đi chỗ khác: “Anh, Anh có thể đứng dậy trước không?" Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu mới buông ra cô, mà chiếc xe vừa rồi đã bỏ trốn mất dạng, nhưng Văn Sâm đã đuổi theo. "Gần đây cô đắc tội với ai?" Lăng Tiêu hỏi. Chiếc xe kia rõ ràng là nhắm vào cô, ai lại tăng tốc như vậy ở bãi đỗ xe chứ? Suýt đụng trúng người mà không ngừng lại xem xét, trực tiếp lái xe dứt khoát chạy đi như vậy hiển nhiên là đã lập âm mưu trước rồi. Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, người đầu tiên cô nghĩ đến là Chu Tín, Tống Chí Thượng bị tai nạn nên mới nhập viện, chẳng lẽ Chu Tín muốn lặp lại chiêu cũ? Mà Lăng Tiêu thì nghĩ đến Lăng Hoa Thanh! "Lên xe, tôi đưa cô trở về." Lăng Tiêu mở cửa xe bên cạnh ra. "Ừm?" Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ nhìn về phía Lăng Tiêu, phát hiện xe của hắn đang đậu bên cạnh xe cô, hắn đậu xe ở đây lúc nào vậy? Trước đó lúc đi vào, xe của Lăng Tiêu còn dừng ở đối diện mà.
"Tôi nói lên xe." Lăng Tiêu nói lần nữa, giọng điệu rất bá đạo ngang ngược..