"Tháng này có kinh nguyệt chưa?" Thịnh Tư Nguyên hỏi. Bị ngoại công hỏi đến chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Có, nhưng chỉ có một chút, ngày thứ hai đã không có rồi, cháu vốn định ngày mai thi xong sẽ đến bệnh viện khám, không ngờ..." Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy! Tiếp đó cô lại hỏi: “Ông ngoại, cháu làm sao vậy?" Thịnh Tư Nguyên biến sắc, buồn bực nhìn Thịnh lão thái thái một cái: “Để bà ngoại cháu nói đi." Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà ngoại?" Thịnh lão thái thái nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói hiền lành dịu dàng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi." Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi. Mấy chữ này kết hợp lại với nhau làm Thịnh Hoàn Hoàn như bị sét đánh: “Cháu... Cháu mang thai rồi?" Thịnh lão thái thái gật đầu: “Ừ, bà với ông ngoại đều bắt mạch cho cháu rồi, không sai được." Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là không tin, sau đó là bài xích: “Không có khả năng, tuần trước cháu còn có kinh mà." Thịnh Tư Nguyên nhịn không được mà tức giận nói: “Cái gọi là kinh nguyệt của cháu là chảy máu." Không phải kinh nguyệt, mà là chảy máu. Khó trách từ ngày đó về sau cô cứ cảm thấy bụng luôn đau âm ỉ. Cho nên cô thật sự mang thai rồi? Cô mang thai con của Lăng Tiêu! ! ! "Hoàn Hoàn, không phải ông ngoại nói cháu, nhưng sao cháu lại không biết yêu quý bản thân như vậy, phụ nữ nhất định phải trăm phần trăm xác định một người đàn ông yêu thương mình và đáng để gửi gắm cả đời rồi mới suy xét sinh con cho hắn biết không?" "Được rồi, Hoàn Hoàn không thoải mái, ông nói ít vài ba câu đi." Thịnh Hoàn Hoàn vùi mặt vào gối: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu muốn yên lặng một lát." "Được rồi, bà với ông ngoại đi xem thuốc sắc xong chưa!" Nói xong, Thịnh lão thái thái thu lại nụ cười rồi trừng Thịnh Tư Nguyên: “Còn không đi?" Trước khi đi Thịnh Tư Nguyên còn không yên tâm an ủi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn đừng lo lắng, dù cháu quyết định như thế nào thì mọi người cũng ủng hộ cháu." "Cảm ơn ông ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên. Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới đưa tay sờ vào phần bụng bằng phẳng, nước mắt lập tức tràn mi, rơi từng giọt từng giọt làm ướt cả gối. Cuộc sống mà xưa nay cô luôn hướng tới là có một người chồng yêu thương mình và hai đứa con đáng yêu thông minh. Sau khi gả cho Lăng Tiêu, cô từng cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này, cũng nghĩ đến chuyện có con với hắn, nhưng mấy lần nhắc đến đều bị hắn từ chối. Hắn từng nói rõ với cô là không cần con. Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, không ngờ bây giờ cô lại mang thai. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thịnh Hoàn Hoàn chôn mặt vào gối, bất lực nghẹn ngào. Rốt cục thuốc cũng sắc xong, Thịnh phu nhân múc thuốc ra rồi bưng lên lầu. Sau khi bà đi, Đường Nguyên Minh tiến vào phòng bếp lấy một phần cặn thuốc còn lại ra rồi lén giao cho một nữ hầu, bảo nữ hầu mang ra ngoài trong đêm. Vừa rồi trên lầu, vẻ mặt của vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều bị Đường Nguyên Minh thấy rõ, anh không dễ lừa gạt như Thịnh phu nhân.
Anh sẽ mang cặn thuốc ra ngoài, tìm lão trung y xem thử là biết Thịnh Hoàn Hoàn bị bệnh gì.