Tổ đầu tiên vừa vào sân thì bầu không khí đã trở nên rất nhiệt liệt. Phương Hằng và Sơ Tình có rất nhiều fan, fan của Triệu Giai Ca cũng không ít, cả đám đều không cam lòng yếu thế mà hò hét cổ vũ cho thần tượng của mình. Thịnh Hoàn Hoàn thu lại tâm tư mà đưa mắt nhìn lên đường đua. Vết thương của Sơ Tình đã không còn đáng ngại, nhìn biểu hiện của Triệu Giai Ca trong trận trước thì thực lực của hai người xem như ngang nhau, trận đấu này nhất định sẽ rất đặc sắc. "Đoàng!" Khi một tiếng súng vang lên, sáu chiếc xe gần như cùng xông ra đường đua, tiếng động cơ đốt nóng cả sân, khiến người ta hết sức kích động. Trong tai các fan đua xe thì đây chính là ca khúc hay nhất. Lần này tất cả tay đua đều không dám ẩn giấu thực lực nữa, từ thời khắc tiếng súng vang lên thì họ nhất định phải dùng hết toàn lực, một trận tranh đấu đặc sắc kịch liệt được triển khai. Triệu Giai Ca nhìn thẳng về phía trước, mục tiêu của cô ta không chỉ là Sơ Tình mà còn muốn vượt qua Phương Hằng, cho nên từ lúc bắt đầu cô ta đã ra sức xông về phía trước, nhất thời lại xông lên hàng đầu. Sau một vòng, Triệu Giai Ca vẫn là người dẫn đầu. "Triệu Giai Ca, Triệu Giai Ca..." Đám fan của Triệu Giai Ca hưng phấn kêu gào tên cô ta. Hai bên trái phải của Triệu Giai Ca theo thứ tự là Phương Hằng và Sơ Tình, hai người theo sát phía sau, ba chiếc xe sau lưng cũng đuổi sát lên, trong nhất thời khó phân thắng bại. Trên ghế trọng tài, An Na nhích lại gần Lăng Tiêu, môi đỏ khẽ nhếch lên: “Lăng tiên sinh, anh cảm thấy Triệu Giai Ca có phải là đối thủ của Sơ Tình không?" Tới gần như thế làm An Na cảm thấy tim mình đập càng nhanh. Lăng Tiêu quay quay cây bút máy trong tay, cứ như không nghe thấy tiếng nói của An Na. An Na luôn rất tự tin với vẻ đẹp của mình, hơn nữa còn có thực lực nên người theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ nơi này tới sông Hoàng Phổ, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động mà kết quả lại bị ngó lơ. Không, Lăng Tiêu nhất định đang suy nghĩ đến chuyện gì nên không để ý đến cô ta. An Na đang kiếm cớ cho mình, không từ bỏ mà tiếp tục bắt chuyện: “Lăng tiên sinh, anh có tâm sự gì sao? Tôi có một người bạn, khi anh ấy nghĩ đến chuyện gì cũng thích quay bút máy như anh, nhưng anh ấy chơi không điêu luyện bằng anh." Cô ta tạm ngừng, thấy Lăng Tiêu vẫn không để ý tới mình thì tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bởi vì ngón tay của anh ấy không linh hoạt thon dài bằng anh, tôi từng nắm tay với đại sư ma thuật thế giới, tay anh ấy thon dài cân đối, sạch sẽ mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng y như anh vậy." Mặc dù Lăng Tiêu đang quay bút máy, nhưng ánh mắt lại nhìn vào khuy áo bảo thạch màu lam trên tay áo, hắn vốn kiệm lời thích yên tĩnh, nhưng bên tai lại có một giọng nói cứ lảm nhảm mãi. Chờ một hồi mà đối phương vẫn không có ý dừng lại, bàn tay thon dài ngừng lại, hắn nghiêng mặt qua nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. An Na thấy hắn nhìn sang thì cười hết sức quyến rũ, giọng điệu tương đối mập mờ: “Lăng tiên sinh có đôi tay như vậy, làm người phụ nữ của anh nhất định rất hạnh phúc." Câu nói này mang tính ám chỉ trần trụi. Người phụ nữ trước mắt có vẻ ngoài và giọng nói đáng ghét y như nhau, những năm qua Lăng Tiêu đã gặp nhiều người như An Na rồi: “Vị tiểu thư này, cô đang quấy rối tình dục." Giọng nói của hắn lạnh lẽo không mang theo một tia nhiệt độ. An Na ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiêu lại làm cụt hứng như vậy, đầu ngón tay của cô ta vẽ vòng vòng lên bàn, nụ cười mang theo sự quyến rũ cùng cực: “Lăng tiên sinh, tôi chỉ khen tay anh đẹp, hơn nữa... Được một người phụ nữ xinh đẹp ca ngợi không phải là chuyện làm đàn ông kiêu ngạo sao?" Lăng Tiêu dò xét An Na từ trên xuống dưới, mặt không cảm xúc nói: “Cô nên soi gương nhiều hơn đi." Sao đàn bà bây giờ đều không tự hiểu lấy mình như thế? Thịnh Hoàn Hoàn mà có vẻ ngoài thế này thì lúc trước sớm đã bị hắn đẩy ra. Soi gương? Lăng Tiêu đang nói cô ta không xinh đẹp không?