Lăng Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn bĩu môi là biết cô đang thầm mắng hắn. Chẳng qua tâm tình của hắn đang tốt nên lười so đo với cô, ai kêu cô giành giải quán quân, mấu chốt là còn uống rượu... Cười, Lăng Tiêu cười kìa. Đám người không khỏi oán thầm, tâm tư của thủ phủ thật là liên tục thay đổi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tính cách nắng mưa thất thường thế này ai mà chịu được? Khó trách Thịnh Hoàn Hoàn muốn ly hôn với hắn! Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, cầm đũa nói với mọi người: “Đừng câu nệ, cứ ăn tự nhiên đi!" "Cám ơn ông chủ." Lúc này mọi người mới dám động đũa. Thịnh Hoàn Hoàn không có khẩu vị, hơn nữa hải sản tính hàn, phụ nữ mang thai không thể ăn nhiều nên cô chỉ cầm mấy con tôm và hai con sò biển rồi trở lại, mấy món sống kia thì tuyệt đối không đụng vào. Lăng Tiêu thấy người khác đều bưng cả mâm lớn trở về, mà Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bưng một đĩa nhỏ rồi chậm rãi ăn. Hắn nhớ cô rất thích ăn hải sản. Chẳng lẽ là đang hờn dỗi vì chuyện tiền thưởng sao? Không ngờ đường đường là đại tiểu thư Thịnh gia mà lại tham tiền như vậy! Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ rồi nâng tay lên vỗ tay một tiếng. Phùng Việt lập tức tiến lên hỏi: “Sao vậy Boss?" Lăng Tiêu thấp giọng dặn dò vài câu, Phùng Việt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sắc mặt trở nên rất quái dị. Không bao lâu sau Phùng Việt đã bưng một con cua đế vương lột sẵn trở về. Lăng Tiêu đeo găng tay lên, chọn mấy cái chân cua ngon nhất đặt vào trong đĩa rồi đẩy đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ăn đi." Thịnh Hoàn Hoàn dò xét một cái rồi nghi ngờ nhìn về phía Lăng Tiêu, mấy giây sau lại dời mắt đi như không thấy đĩa chân cua kia. Không phải bảo hắn tránh xa cô một chút sao, hắn đang làm gì vậy? "Ông chủ muốn tái hôn đây mà!" Nữ kế toán trong đội xe nhịn không được thấp giọng cảm thán, trong giọng nói mang theo ao ước và kích động. Mao Tuấn cười cười: “Rõ ràng anh ta đang lấy lòng Hoàn Hoàn." Cao Dương lén véo Mao Tuấn một cái: “Ngậm miệng, ăn đồ của cậu đi." Đám người bọn họ có thể bàn tán chuyện của ông chủ sao? Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn không động vào đĩa chân cua kia thì lại búng tay một cái. Chỉ chốc lát sau, Phùng Việt bưng hai con tôm hùm đến, lột một con đặt đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn vẫn làm như không thấy. Lăng Tiêu lại búng tay, rất nhanh Phùng Việt lại bưng một con cua xanh màu mỡ đến. Lần này Lăng Tiêu không để Phùng Việt động vào mà cầm kéo lên xử lý từng chút từng chút một. Giữa chừng điện thoại của Lăng Tiêu reo lên, Phùng Việt nhìn qua thì thấy là số của Lăng Hoa Thanh, anh ta nhìn Boss nhà mình đang bóc vỏ cua cho Thịnh Hoàn Hoàn thì do dự một lát rồi lại đẩy điện thoại tới: “Boss, Nhị gia gọi đến." Lăng Tiêu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục xử lý con cua: “Cúp máy." "... Vâng." Phùng Việt nặng nề liếc nhìn Lăng Tiêu rồi mới cúp máy. Boss không nghe máy, lát nữa lại phải nếm mùi đau khổ, ai! Động tác của Lăng Tiêu rất thuần thục, bàn tay nắm kéo như một tác phẩm nghệ thuật, nữ kế toán lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi: “Ông chủ của chúng tôi ăn với cơm ngon lắm..." Cao Dương trừng cô ấy một cái: “Ngon đến mấy cũng không phải của cô, mau ăn đi." Nữ kế toán: “Tôi đoán con cua này nhất định là lột cho Hoàn Hoàn." Mao Tuấn nhét tôm hùm vào miệng, xem thường nói: “Cô suy nghĩ nhiều, không nhìn thấy hai đĩa trước đều là Phùng Việt lột sao, con cua này nhất định là anh ta tự lột để mình ăn." Rất nhanh Mao Tuấn đã bị vả mặt! Lăng Tiêu lưu loát lột xong nguyên con cua, tháo găng tay xuống ưu nhã chùi chùi rồi mới đẩy đĩa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ăn đi." Đám người khiếp sợ không thôi, Lăng Tiêu quá cưng chiều Thịnh Hoàn Hoàn! Không phải nói Lăng Tiêu máu lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, làm các ông lớn giới kinh doanh nghe thấy đã biến sắc sao? Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài đều là giả? Mao Tuấn: “... Thức ăn cho chó! ! !" Hai mắt nữ kế toán hiện ra hình trái tim: “Thật hâm mộ Hoàn Hoàn, cho tôi một tá đàn ông như vậy đi..." Nhìn con cua đã lột xong trước mặt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhíu mày lại, Lăng Tiêu lột cua cho cô à, hôm nay hắn không động kinh đó chứ? Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Lăng Tiêu, vừa rồi vì lột cua cho cô mà hắn còn cúp máy của Lăng Hoa Thanh. Nói không cảm động là giả, từ nhỏ đến lớn trừ Thịnh Xán ra thì Lăng Tiêu là người đàn ông thứ hai lột cua cho cô. Nhưng cô vừa uống non nửa ly rượu, hiện tại tuyệt đối không thể đụng vào thịt cua được. Hai ngày trước Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đau bụng, hôm nay vừa đỡ hơn, nếu không chú ý một chút sẽ sinh non: “Anh tự ăn đi, tôi không ăn." Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: A, quả nhiên phụ nữ không thể chiều chuộng được. Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, chân ghế ma sát lên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương: “Phùng Việt trả tiền, đến biệt thự lưng chừng núi." Hắn nói xong liền phừng phừng lửa giận bỏ đi. Phùng Việt vội vàng xác nhận, trước khi trả tiền còn nhịn không được oán trách Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Boss nhà tôi lần đầu tiên lột cua cho người ta, vì sao cô không ăn?" Bởi vì tôi mang thai, thai nhi bất ổn không dám đụng vào. Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không nói ra lời này: “Tôi đã nói hai ngày này dạ dày tôi không thoải mái." Phùng Việt than thở một câu rồi vội trả tiền đuổi theo. Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không được nhìn về phía cổng, vừa rồi hắn nói đến biệt thự lưng chừng núi là muốn đi gặp Lăng Hoa Thanh. Nghĩ đến đêm đó Lăng Tiêu máu thịt be bét, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lo lắng. .., Biệt thự lưng chừng núi. Lúc này đám người hầu trong biệt thự không dám thở mạnh một cái, quản gia run run nhặt cái điện thoại bị đập nát trên mặt đất lên, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Lăng Hoa Thanh, không dám nói thay lời nào cho Lăng Tiêu. Sao thiếu gia dám cúp máy của Nhị gia, chẳng lẽ hắn quên vết thương sau lưng sao, thật là hồ đồ! "Con trai giỏi, tôi nuôi ra đứa con trai rất giỏi..." Sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm, toàn thân toả ra lửa giận, đáy mắt thâm thúy vẩn đục tràn ngập sát khí làm người ta không rét mà run. Ông ta đột nhiên đẩy quản gia ra rồi nhanh chân đi lên lầu. "Phanh" một tiếng, cửa phòng của An Lan bị Lăng Hoa Thanh đá văng. An Lan kinh hãi ngồi dậy từ ghế salon, trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ do Lăng Hoa Thanh chuẩn bị, trừ nó ra thì quần áo treo trong tủ không còn bộ đồ nào mặc được. Sau khi Lăng Hoa Thanh vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo. Mặc dù Lăng Hoa Thanh đã đến tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn cường tráng rắn chắc, năm tháng rất chiếu cố ông ta. An Lan bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Giữa ban ngày ban mặt mà ông nổi cơn điên gì vậy." Lăng Hoa Thanh quăng áo đi, tiến lên ôm An Lan rồi cúi đầu cắn một cái lên vành tai bà, nhìn giọt máu rỉ ra trên đó mà thấp giọng nói: “Sinh thêm cho tôi một đứa con." Trong lòng An Lan "Lộp bộp" một tiếng, móng tay bấu vào cánh tay Lăng Hoa Thanh, run rẩy nói: “Ông muốn làm gì Tiêu Nhi?" "Nó là con tôi, bà nói tôi sẽ làm gì nó?" Lăng Hoa Thanh há miệng liếm giọt máu kia, bàn tay dời đến phần bụng bằng phẳng của An Lan: “An Niên là con của tôi, tôi đã biết rồi." Hốc mắt An Lan lập tức ướt đẫm: “Ông không xứng gọi tên nó, là ông bảo Hà Song giết nó."