Anh vừa về nhà đã đi tới đi lui tìm kiếm cô khắp nơi nhưng lại tìm không thấy, anh liền cau mày tức giận.
- Quản gia! Cô ta đâu rồi hả?
Lửa xanh đanh âm ỉ trong mắt anh ta từng hồi, anh thật sự bực mình rồi.
Tự nhiên trong đầu anh lại có suy nghĩ.
Sao căn biệt thự này lại lớn như thế chứ? Người cũng nhiều, tìm một con đàn bà thôi mà không cũng tìm hoài không được.
Ha! Chỉ có thể trách anh ra rằng anh ta quá giàu thôi.
Người ta muốn sống trong một căn biệt thự lớn như vầy, nhiều người hầu hạ như vầy còn không được.
- Thiếu gia! Cô ấy mà anh nói...!là đang nói đến người nào vậy?
Quản gia nhướng mày, giả vờ không hiểu lời anh nói làm cho người đàn ông đang bừng bừng lửa giận trong người này càng thêm thêm nổi lửa.
Anh nhắm mắt lại thở một hít thở một hơi thật sâu để cố bình tĩnh không quát lên.
- Cô nghĩ...!tôi đang nói đến ai?
Quản gia tỏ vẻ đã hiểu ra.
- A! Ồ! Tôi nhớ ra rồi, thiếu gia...!anh là đang nói đến thiếu phu nhân? Lúc nãy cô ấy không phải là ở trong phòng nghỉ ngơi sao?
Quản gia nãy giờ lo trăm công ngàn việc nên cũng không để ý đến Yến Mịch.
- Tôi đã tìm rồi, không thấy.
Quản gia đột nhiên chau mày.
- Vậy thì...!tôi không biết, hay là để tôi bảo người đi tìm.
Anh thật sự đã mất kiên nhẫn, tay anh siết chặt lại.
- Không cần đâu, nhưng tôi thấy cái chức quản gia này của cô....!không giữ được lâu nữa đâu.
Chỉ có một người phụ nữ thôi mà cũng lo không xong.
Quản gia im lặng không nói gì, cũng không lo lắng cho lắm, Yến Mịch thì có thể đi đâu? Chỉ tại căn biệt thự này lớn quá nên nhất thời không tìm được, vã lại cô ấy là người sống sờ sờ ra đó, có một là đồ vật đâu mà ở im một chỗ.
Còn đuổi việc quản gia cô sao? Anh có thể làm như vậy đấy nhưng anh sẽ không làm.
bg-ssp-{height:px}
Vì sa thảy cô rồi thì anh tìm đâu ra một người đáng tin cậy lại làm tốt như cô chứ? Anh nói như vậy cũng chỉ là do tức giận mà thôi.
Không nói với quản gia nữa, anh liền tập hợp đám nữ hầu lại, cố gắng nhẹ giọng hết mức, kìm nén cơn giận vô cùng để hỏi họ.
- Một trong số các người, có ai thấy thiếu phu nhân đâu không hả?
Một người đều im lặng cả.
Đám người hầu này là thế nào kia chứ, bọn họ có cần quan tâm đến Yến Mịch không? Có cần để ý xem cô làm gì, đi đâu không?
Không, vốn dĩ bọn họ đâu có đưa Yến Mịch vào trong mắt, thấy Yến Mịch bọn họ còn không thèm nhìn thì làm sao mà biết Yến Mịch ở đâu.
Đã thế, mỗi người bọn họ còn có công việc riêng, có ai thèm để ý đến chuyện ngoài lề, một người không quan trọng.
Anh mất kiên nhẫn rồi liền quát lớn lớn khiến bọn họ giật mình.
- CÁC NGƯỜI ĐÔNG NHƯ VẬY MÀ MỘT NGƯỜI ĐANG SỐNG SỜ SỜ RA ĐÓ CŨNG KHÔNG BIẾT ĐANG Ở ĐÂU HAY SAO????
Tay chân ai cũng run lên cầm cập, lúc này bọn họ đều có chung một suy nghĩ.
Giá như lúc nãy mình để tâm đến cô ta một chút là được rồi.
Đột nhiên, lại có người lên tiếng, giọng cô ta run run.
- Thiếu...!thiếu...!thiếu...!thiếu gia, lúc nãy...!tôi...!tôi thấy thiếu phu nhân, cô ấy...!cô ấy.....
Cô gái này bị nói lắp hay sao vậy chứ, đúng là làm cho người ta phát bực.
- CÔ TA THẾ NÀO.
Sát khí từ trong ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô khiến cho cô ta run vai.
- ......!Cô ấy....!tôi thấy cô ấy đi ra sau vườn.
Bỗng nhiên sắc mặt anh lại loé lên sự lo lắng lẫn khó chịu.
- Sau vườn?
Đang là mùa đông cô ta ra sau vườn làm gì chứ? Muốn lạnh chết sao? Nếu muốn chết đến vậy thì chỉ cần nói thẳng với tôi là được rồi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.