Yến Mịch, cậu....!thích anh ta đến như vậy sao?
Nghe Hạo Nam hỏi tới chuyện này Yến Mịch bỗng dưng bị khựng lại.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm cái bánh kem của mình, tay không ngừng dằm nó..
- Từ khi tôi thấy cách anh ta đối xử với cậu ở quán bar là tôi đã phẫn nộ rồi.
Tôi cũng là đàn ông nên có thể hiểu anh ta vài phần.
- Đôi mắt anh ta nhìn cậu không giống như những cặp vợ chồng bình thường, không có ân ái cũng không hề tôn trọng.
Anh ta có thảnh thơi ngồi ở đó mặc cho những người phụ nữ đó vây quanh, quyến rũ mà không hề mảy may đến cảm nhận của cậu.
Nếu anh ta thật sự xem cậu là vợ thì sẽ làm như vậy trước mặt cậu mà không hề lo lắng rằng cậu sẽ hiểu lầm sao?
Dương Hạo Nam đã thật sự có chút mất kiềm chế khi nói với Yến Mịch, trên gương mặt anh lúc này thể hiện rõ sự lo lắng, quan tâm và bất bình cho cô.
Đôi mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt nhìn cô vô cùng xót xa.
Nhưng Yến Mịch không hề nhìn thấy điều đó vì từ đầu đến cuối cô đều không nhìn anh, cô chỉ cúi đầu không nói gì.
Có lẽ cô đang cố gắng che giấu đi đôi mắt đượm buồn đó.
- Cậu không nói gì là cậu đang thầm thừa nhận những gì tôi nói là đúng phải không?
- Mà chuyện này cũng đâu có gì lạ, Bắc Dật Quân là một người cao ngạo, lạnh lùng thế nào chứ? Anh ta có thể chấp nhận cái hôn nhân bị ép buộc này sao? Chắc chắn anh ta đang ngầm phản đối bằng cách đối xử tàn nhẫn với cậu, cũng có thể là anh ta thật sự ghét bỏ cậu, hận cậu.
Những lời nói này như đang xát muối vào tim của cô, rất đau, rất rát, cũng rất buồn nhưng những lời Hạo Nam nói cô đều hiểu, anh chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cô mà thôi.
Lần này cô không khóc, cũng không còn nước mắt để khóc nữa.
bg-ssp-{height:px}
Những thứ này cô đã giác ngộ ra từ sớm, càng ngộ ra sớm thì càng khiến cho tất cả bị phản tác dụng, cô đã vì nó mà khóc đủ rồi, đau đủ rồi, cho dù bây giờ có đau thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã quen.
- Hạo Nam.
Cô ngước lên nhìn anh.
- Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, trò chuyện với cậu những thứ này khiến cho mình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hiện tại mình thật sự đã có thể đối mặt với sự thật rồi, mình thấy....!cũng bình thường thôi.
- Cậu biết không? Tuy anh ấy không thích, quá khứ, tương lai, hiện tại đều sẽ không, nhưng mình không sao cả, kẻ lụy tình như mình chỉ cần như hiện tại cũng thấy vui rồi.
- Dù sao thì...!mình cũng đã để anh ấy thấy rõ tình cảm và sự chân thành của mình đối với anh là như thế nào.
- Mình không mong anh ấy sẽ cảm động, sẽ vì vậy mà thích mình hơn hay yêu mình.
- Mình biết thoả mãn và điểm dừng là ở đâu, chí ít mình cũng đã thổ lộ được tình cảm của mình cho anh ấy biết chứ không như trước kia mà giữ kín nó trong lòng rồi tự mình đa tình, tự mình đau khổ nữa.
Cô nói ra một cách thản nhiên vô cùng ngư là đang nói chuyện của người khác vậy.
- Nhưng không phải hiện giờ cậu vẫn đang đau khổ sao?
- Không, mình đã không như vậy nữa, mình mệt rồi, mình không muốn khóc nữa.
-Nếu kết cục định sẵn sẽ là đau khổ, không trọn vẹn thì tại sao trong quá trình bước đến kết cục mình không thể biến đau khổ thành niềm vui chứ? Tại sao không thể lạc quan, vui cười mà đối diện với anh ấy như đối mặt với căn bệnh tim quái ác này?
Cô cười rạng rỡ, ấm áp như ánh nắng mùa xuân mà hỏi Hạo Nam.
- Cậu...!thật sự thông suốt rồi?
Yến Mịch khẽ gật đầu trong sự ngỡ ngàng của Hạo Nam.
Có lẽ anh không nghĩ đến một cô gái yếu đuối, nhỏ bé có tâm hồn nhạy cảm như cô lại có thể kiên cường khi đứng trước tình yêu như vậy.