Ba mẹ cô vẫn đang không biết nên làm thế nào.
- Ông à, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ra không thể nào chọc giận Bắc Dật Quân được, nhưng còn...!còn con gái chúng ta thì thế nào? Cũng không thể để cho nó chịu khổ hoài như vậy được.
- Thì trước hết hãy ly thân trước đi, Bắc Dật Quân đó chắc là sẽ không quan tâm đến con bé nữa đâu.
Giờ cứ để nó ở nhà của mình.
Bất quá thì nói cho Bắc lão phu nhân, bà ấy rất thương Yến Mịch, sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu.
Haiz! Chỉ biết thở dài chứ không làm gì được, lực bất tòng tâm.
Hai ngày sau, Yến Mịch nghe theo lời ba mẹ chỉ nằm nghỉ ngơi trong phòng, vã lại, cô cũng không muốn ra ngoài.
Nhưng chỉ ở trong phòng không làm gì khó tránh nghĩ ngợi lung tung.
Càng suy nghĩ nhiều thì tâm trạng cô càng tồi tệ.
Cô không lưu luyến gì cái tình cảm đơn phương này nhưng mà suy nghĩ đến ba mẹ cô lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà...!cũng thật tiếc cho cái thanh xuân của cô, cứ nghĩ lại cảm thấy tức giận.
Tại sao mình lại có thể yêu hắn chứ? Một con người tồi tệ như vậy, tàn bạo đến thế, mặt người nhưng bên trong lại là dã thú như anh làm sao mình lại có thể chịu đựng anh ta lâu đến vậy? Thanh xuân của tôi đã dành cho anh nhưng sao anh lại bạc tình với tôi như vậy?
Năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn một thanh xuân rất dài nhưng đã vì anh mà bỏ dở cả một đoạn còn đi học.
Vì anh ta mà cô đã có một cuộc sống đau khổ, một cuộc sống như địa ngục khi chỉ mới ở tuổi đôi mươi.
Vẫn chưa suy nghĩ được gì, cô vẫn chưa bình ổn tâm trí, vẫn chưa nguôi ngoai được sự oán trách, hối hận thì.....
Cạch!
- Mẹ!!!! Có chuyện gì sao? Sao mẹ lại...bg-ssp-{height:px}
Mẹ cô vô cùng hốt hoảng vội vàng vào phòng cô, còn không kịp gõ cả cửa.
Lại có chuyện gì vậy? Sao tự dưng mẹ lại như vậy? Không phải bình thường bà rất có khí chất của một vị phu nhân sao? Không phải bà rất bình tĩnh và sang trọng à? Sao lại.......
- Bắc Dật Quân đến rồi, cậu ta....!cậu ta đến đòi người, cậu ta muốn bắt con đi.
Bà vội vã như sắp thở không ra hơi.
- Anh ta? Bắt con đi?
Vừa nghe xong cô như sụp đổ tại chỗ, tay chân run rẩy không còn sức, đầu óc quay cuồng nặng nề không còn suy nghĩ được gì.
Ở dưới lầu, bầu không khí như nước sôi lửa bỏng, anh ta - Bắc Dật Quân khẩu khí bừng bừng.
- Người đâu rồi? Cô ta đâu? Tôi đến "đón" cô ta.
Giọng anh ta lạnh như băng nhưng cũng nóng như lửa thiêu, ánh mắt đó....!thật đáng sợ.
Đến đòi người thì cứ nói thẳng còn dùng từ đón? Ha ha ha!!!
Anh ta kéo theo năm chiếc siêu xe bóng bẫy đến tính cả chiếc của anh ta là sáu chiếc.
Vậy đã thôi, còn dắt thêm mấy chục tên vệ sĩ đến, một số đứng trước cổng, một số theo anh ta vào trong.
Định làm gì? Bao vây cướp người sao?
Khí thế như này chính là muốn lấm át tinh thần của nhà họ Nhã, cho họ biết rốt cuộc gia thế của nhà họ Bắc là đến đâu, bắt buộc họ phải giao người ra.
Quả nhiên, anh ta thật sự đã làm được, tay của Nhã lão gia được chấp ra sau, ông muốn giấu đi đôi tay đang run rẩy đó.
- Ha, con rể, con là như này...!là đang muốn làm gì vậy? Con....!chỉ đón Yến Mịch thôi, có cần làm rình rang thế này không?
Đôi mắt ông trốn tránh đôi mắt sắc bén của anh ta, đôi môi cười nhưng run rẩy vô cùng.