Chu Mỹ Ngọc vội vàng đi vào một quán cà phê.
Quán cà phê có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc quần áo hoa mỹ.
“Không ngờ con gái bà lại rất xinh đẹp, chẳng tin nổi là bà sinh.” Lưu Tư Ngữ đáng giá Chu Mỹ Ngọc một lượt từ trêи xuống dưới.
Chu Mỹ Ngọc có cách ăn mặc giống phụ nữ trung niên bình thường, mặt to như cái bánh bột mì, eo như thùng phuy, ngũ quan cũng thô.
Thật sự không tưởng tượng nổi sao bà ta lại có thể sinh ra một cô con gái có da dẻ trắng nõn, dáng vẻ mỹ nhân yểu điệu như Cố Niệm Niệm.
Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lóe lên, có vẻ suy nghĩ.
Cố Niệm Niệm sao lại không có chút nào giống với mẹ đẻ là Chu Mỹ Ngọc?
Chu Mỹ Ngọc cười lấy lòng: “Cô Lưu, Niệm Niệm nhà tôi dáng dấp phải tốt, nếu không thì sao xứng với cậu Lưu được chứ?”
Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Cái gì mà xứng? Cái nhà rách như nhà bà mà cũng đòi xứng với nhà họ Lưu chúng tôi sao?”
Chu Mỹ Ngọc vội vàng gật đầu, cười nịnh nọt: “Cô Lưu nói đúng, gia đình thấp kém như nhà tôi sao xúng được với nhà họ Lưu giàu sao quyền thế. Được cậu Lưu để ý là phúc phận của Niệm Niệm.”
Được vuốt ʍôиɠ ngựa thế này, Lưu Tu Ngữ dễ chịu hơn đôi chút: “Nếu như bụng của Cố Niệm Niệm nhà bà không chịu thua kém ai, có thể sinh được con trai cũng không phải là không thể.”
Lưu Tư Ngữ trầm ngâm, em trai nhà mình là một thằng đần, không thể môn đăng hộ đối với nhà người ta.
Cố Niệm Niệm tuy có gia cảnh nghèo khổ, nhưng dù sao cũng là mỹ nhân, ủy khuất em trai mình một chút cũng không sao.
Nghe vậy Chu Mỹ Ngọc lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Lưu Tu Ngữ lấy điện thoại từ túi xách ra, bấm trả lời.
Sau một lúc, cô ta cúp điện thoại, khuôn mặt trang điểm diễm lệ phủ một tầng sương lạnh.
“Chu Mỹ Ngọc, bà dạy con gái tốt đấy!”
Chu Mỹ Ngọc lập tức sợ hãi.
Con nhóc chết tiệt kia không phải đã gây ra tai họa gì rồi chứ!
“Cô ta chạy rồi!” Lưu Tư Ngữ lạnh lùng nói.
Chu Mỹ Ngọc vô cùng sợ hãi!
“Cho bà một cơ hội nữa. Bà tìm con gái của bà mang về, nếu không thì bà đừng mơ đến dù chỉ một đồng tiền!” Lưu Tư Ngữ hung ác nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi.
Chu Mỹ Ngọc tức đến xanh cả mặt.
Tiền tới tay rồi còn để lỡ sao?
Bà ta hận không thể xé nát Cố Niệm Niệm.
“Con ngu Cố Niệm Niệm này mày chạy đi đâu rồi? Mày muốn hại chết mẹ mày đúng không? Nhà họ Lưu không đưa số tiền đó thì không mua được nhà, mày muốn em mày sau này đi đâu cưới được vợ mà không có nổi một căn phòng tân hôn đây hả?”
Điện thoại vừa được nhận, Chu Mỹ Ngọc mắng tới tấp.
Bên kia, Cố Niệm Niệm cúp điện thoại ngay.
Cô nằm trêи giường, cơ thể rã rời như tro tàn.
Người đàn ông ban nãy giày vò cô quá mãnh liệt.
Cho dù không có chút kinh nghiệm gì, nhưng cô cũng có xem ít tiểu thuyết ngôn tình.
Người đàn ông kia có vẻ như là người có thế lực đáng sợ.
Sau cùng, người đàn ông nhận được một cú điện thoại.
Cố Niệm Niệm mơ hồ nghe được là một hội nghị quan trọng.
Người đàn ông dứt khoát bỏ đi.
Trước khi đi, anh nhìn thấy trêи ga giường có vẻ như có vết máu.
Sắc mặt không mang chút thương tiếc.
Đúng là một người đàn ông máu lạnh!
Thậm chí anh còn lạnh lùng nói: “Vì tiền, vì quyền, cô cứ vậy mà bán đi cái trân quý nhất sao?”
Cố Niệm Niệm không muốn mở miệng cũng không muốn giải thích.
Thứ trân quý nhất cứ vậy mà mất rồi, bây giờ có nói gì cũng phí
lời.
Trước khi đi, người đàn ông quằng lại một tờ chi phiếu.
Cố Niệm Niệm còn chẳng buồn nhìn.
Tiền là thứ mang họa. Vì tiền, mẹ ruột của cô ép cô phải ngủ với một tên đần.
Đối với người đàn ông này, cô vốn có hận ý thấu trời.
Mà sau khi nhận cuộc điện thoại của Chu Mỹ Ngọc, sự thù hận của cô đột nhiên biến mất không ít.
Chí ít, vì người đàn ông này xuất hiện mà mẹ cô không được như ý.
Đối với gia đình này, người làm con gái cả như cô cũng xem như đã hết lòng hết dạ.
Ngày nào cũng gánh vác việc nhà cho Chu Mỹ Ngọc.
Chu Mỹ Ngọc ở nhà xem ti vị rồi ngủ, cô thì lê lết dưới đất rủa chén.
Chu Mỹ Ngọc không cho cô đi học cấp ba, bảo là phí tiền.
Cô tự thân đi làm công kiếm tiền để đóng học phí, Chu Mỹ Ngọc mới không nói gì nữa.
Lên đến đại học, cô không xin gia đình một đồng tiền nào, đều do bản thân làm ra, tiết kiệm lấy.
Vì số tiền kia của nhà họ Lưu mà Chu Mỹ Ngọc muốn cô ngủ với tên đần kia, cô quỳ trêи đất, dập đầu cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Chu Mỹ Ngọc trói cô mang thẳng đến khách sạn.
Cuộc điện thoại kia khiến cô cảm thấy, cô nên vĩnh biệt cái nhà đó.
Ấn đoạn nghĩa tuyệt!
Cố Niệm Niệm bò xuống giường, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhói khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.