“Không muốn đi xem mắt thì tự con đi tìm cho mẹ một đứa con dâu về đây!” Lâm Thải Tinh hơi có vẻ không vui.
Lông mày Ôn Đình Vực hơi nhíu lại: “Vẫn chưa tìm được người thích hợp.”
“Vẫn chưa tìm được người thích hợp!”
Lâm Thải Tinh cao giọng: “Đình Vực, câu này con nói bao nhiều lần rồi.”
Có vẻ cảm thấy mình hơi thất thổ, Lâm Thải Tinh nhẹ giọng xuống: “Đình Vực, mẹ biết con vẫn chưa quên việc ấy. Nhưng con không thể thủ tiết cả một đời vì một người được. Mẹ muốn con kết hôn, có cuộc sống mới để có thể hoàn toàn từ bỏ quá khú. Ông nội con ở Châu Âu ngày nào cũng hy vọng con sớm thành gia lập thất.”
“Mẹ, con đã hoàn toàn buông được chuyện quá khứ rồi.” Ôn Đình Vực ngắt lời Lâm Thải Tinh.
Lâm Thải Tinh thở dài: “Đình Vực, con cứ không muốn kết hôn mãi thế sao?”
Lông mày Ôn Đình Vực khẽ nhíu: “Không phải là không muốn, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp.”
Một thoáng trầm mặc.
Một lúc sau, Lâm Thải Tinh mở miệng: “Đình Vực, có phải bây giờ con không thích phụ nữ nữa không?”
Sắc mặt Ôn Đình Vực tối sầm lại.
Anh thích phụ nữ, đương nhiên là anh thích phụ nữ rồi.
Nhưng không phải là phụ nữ nào anh cũng thích.
“Con không thích đàn ông!” Ôn Đình Vực nói.
Lâm Thải Tinh thở dài: “Như vậy cũng tốt. Con trai mẹ xuất sắc như vậy, muốn tìm người phù hợp đúng là không dễ dàng. Mẹ sẽ giúp còn tìm thêm, nếu tìm được rồi thì nhất định không thể kéo dài thêm được nữa.”
Ôn Đình Vực “vàng” một tiếng xem như là đồng ý.
“Đúng rồi, hôm nay có một người họ hàng phía Châu Âu đến vào hôm nay, con chiêu đãi cho tốt vào.” Lâm Thải Tinh nói.
Ôn Đình Vực đồng ý.
Lâm Thải Tinh nói họ hàng này là một thằng nhóc, con lai, tên là Lee.
Sau khi đón từ sân bay về, Ôn Đình Vực dẫn cậu đến khách sạn dùng bữa.
Lee rất tự nhiên, sau khi cơm nước xong xuôi, cậu ta lập tức ầmĩ đòi Ôn Đình Vực dẫn đến bar chơi.
“Không biết bar ở Trung Quốc như thế nào, nghe nói là có rất nhiều gái đẹp.” Hai mắt Lee sáng lên.
Đây là họ hàng bên ông nội, tất nhiên Ôn Đình Vực không muốn ngăn sự hứng khởi của cậu ta.
Anh để Tô Bạch chọn một quán bar rồi lái xe đưa cậu ta đi.
Mà bên này, Cố Niệm Niệm cũng vừa đến bar.
“Tiên sinh, tiểu thư, mua rượu không?” Cố Niệm Niệm nhắm
vào mấy đôi nam nữ yêu nhau.
Vì đàn ông độc thân thấy cái cách trang điểm diêm dúa này của cô sẽ không còn hứng mua rượu nữa.
Còn nam nữ trẻ tuổi, đặc biệt là người nữ, thấy dáng vẻ của cô thế này sẽ có thêm tự tin. Lúc này, tâm trạng họ sẽ tốt lên, tâm trạng tốt thì đương nhiên sẽ tự nguyện mua rượu của cô.
Quả nhiên, Cố Niệm Niệm rất thuận lợi bán được mấy chai ru’ợu.
“Mỹ nữ, tới đây.” Có người ngoắc cô.
Cố Niệm Niệm đi đến.
“Có muốn bán hết chỗ rượu còn lại không?” Mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi cùng nhau, có người hỏi.
“Tiên sinh đây còn phải hỏi sao?”
“Đi lên sân khấu hát một bài, tôi sẽ lập tức mua hết số rượu còn lại cho cô.”
“Hát bài gì?”
“Vậy hát bài “Buôn bán tình yêu” đi.” Lời nói rõ ràng mang đầy ý đùa cợt.
“Được thôi!” Cố Niệm Niệm đồng ý rất sảng kɧօáϊ.
Để có đủ tiền nuôi sống bản thân và đọc sách, chỉ cần không bản thân, không làm việc bại hoại đạo đức xã hội thì để người ta trêu chọc một chút cũng chẳng sao.
“Trước khi lên sân khấu uống một ly đi, tiếp thêm can đảm.” Có người đưa một ly rượu qua.
Cố Niệm Niệm uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cô đến sân khấu của quán bar, dặn dò DJ đôi câu.
DJ gật đầu, lập tức, giai điệu của bài “Buôn bán tình yêu” vang lên. Cố niệm niệm cầm micro đi đến giữa sân khấu.
Ôn Đình Vực Vừa dẫn Lee vào bar đã nghe thấy tiếng gào thét.
“Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em tuôn rơi…”