Chương 1519: Hai người bọn họ vốn dĩ không có gì cả Sau khi Tiêu Túc đi theo Giang Tiểu Bạch tiến vào phòng sinh, bên ngoài bố mẹ của Tiêu Túc và Tiểu Bạch cũng đang lo lắng đi đi lại lại. Thời điểm nghe thấy Tiêu Túc đi vào phòng sinh cùng Giang Tiểu Bạch, Đỗ Tiêu Vũ có chút xấu hổ. “Ai, phụ nữ sinh con, để chồng đi vào cùng thích hợp sao?” Lương Nha Hòa ở bên cạnh rất nhanh tiếp lời: “Thích hợp, đương nhiên là thích hợp rồi, không đi vào làm sao biết phụ nữ chúng ta sinh con khổ như thế nào? Hơn nữa bọn nó vốn chính là vợ chồng, không có cái gì không thích hợp cả, yên tâm đi” Mặc dù sinh con là chuyện của bất kỳ người phụ nữ nào, là chuyện thường tình, trước kia Đỗ Tiêu Vũ cũng từng trải qua, nhưng là đến lượt con gái bà, Đỗ Tiêu Vũ vẫn gấp đến độ đứng ngồi không yên, đi tới đi lui. Cuối cùng vẫn là Giang Ngạn Kha kéo bà ngồi xuống. “Đừng có đi lại lung tung nữa, bà cũng làm tôi đau đầu theo” “Tôi không có đi lung tung a, tôi chỉ là lo lắng con gái mà thôi, con bé Tiểu Bạch này rất sợ đau, ai…” “Yên tâm, từ hôm nay trở đi nó cũng không phải là đứa con gái bé bỏng nữa rồi, con bé bây giờ đã làm mẹ rồi, vì vậy con bé sẽ kiên cường” “Nói cũng đúng.” “Bà thông gia a, không cần lo lắng a, Tiêu Túc còn ở bên trong với Tiểu Bạch mà, mẹ con Tiểu Bạch nhất định sẽ bình an, sẽ sinh xong sớm thôi.” Lúc bác sĩ đi chuẩn bị, Tiêu Túc đều ở bên cạnh Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch nắm lấy tay của cậu ta, đột nhiên nghĩ đến sự tình gì rồi nhỏ giọng đối Tiêu Túc nói: “Anh dựa gần đi, tôi có lời muốn hỏi anh” Tiêu Túc đối với Giang Tiểu Bạch lúc này cơ bản đều là nói gì nghe nấy, nghe cô nói vậy lập tức liên dựa gần cô: “Chuyện gì vậy?” “Ngày hôm đó ở siêu thị, người mà anh đưa đến bệnh viện, là ai vậy?” Nghe cô hỏi, thân thể Tiêu Túc cứng một chút, có chút không thể tin nhìn Tiểu Bạch, cô vì sao lại ở thời điểm này hỏi cái vấn đề này? Chẳng lẽ ngày đó cô biết người kia là Tiểu Nhan sao? “Làm sao vậy? Không phải ngày đó anh nói là người xa lạ thôi sao? Thật là người xa lạ? Chẳng lẽ là người anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?” Giang Tiểu Bạch trêu ghẹo một câu, sau đó biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên thống khổ: “Tôi chỉ như vậy một cái vấn đề, anh không muốn trả lời tôi sao?” Thấy được biểu cảm đau đớn của cô, Tiêu Túc cũng rất sốt ruột, cậu ta rất muốn đem chuyện ngày đó nói ra, trên thực tế cậu ta cũng đã nói một lần, chỉ là lúc ấy Tiểu Bạch đã ngủ thiếp đi. Cho nên về sau cậu ta liên không có nhắc lại nữa. Dù sao cũng chỉ là một cái chuyện vô cùng bình thường, nếu cứ nhắc lại như thế, Tiểu Bạch khẳng định sẽ suy nghĩ nhiều. Dù sao quan hệ cậu ta cùng Tiểu Nhan vốn là tương đối mẫn cảm. Hiện tại Giang Tiểu Bạch đã muốn sinh rồi, Tiêu Túc cũng không nghĩ ở thời điểm này phức tạp thêm, thế là cậu ta rất nhanh liền nói: “Dĩ nhiên không phải, cô hỏi tôi đáp, ngày đó chính là cái người xa lạ, cô ta không cẩn thận đụng vào tôi, sau đó ngã ra, lúc đầu tôi muốn nói với cô một tiếng, nhưng là cô ta lại sốt ruột muốn đi bệnh viện, tôi nhìn không được liền mang cô ta đi trước, vậy thôi” Nói xong, Tiêu Túc nửa ngồi xuống giường, nhìn đôi mắt của cô: “Tiểu Bạch, tôi nói đều là thật, đây chính là chuyện đã xảy ra, không phải tôi bỏ rơi cô một mình ở siêu thị, sau đó tôi có quay lại tìm cô.” “Ừ” Giang Tiểu Bạch mỉm cười, gật đầu: “Được, tôi đã biết” Trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm khác thường nào, giống như đã tiếp nhận lời giải thích của cậu ta, thế nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Tiêu Túc vẫn luôn cảm thấy rất bất an. Cậu ta nắm chặt tay Tiểu Bạch: “Bất kể như thế nào, cô là quan trọng nhất, đừng suy nghĩ quá nhiều, được không?” “Được” Sự bất an trong lòng Tiêu Túc lại càng bị khuếch đại lớn hơn nữa. Thẳng đến lúc Giang Tiểu Bạch sinh con, Giang Tiểu Bạch sợ đau nhức, cho nên không tình nguyện sinh mổ, bởi vì cô vừa nghĩ tới trên bụng của cô đột nhiên bị dao rạch ra một lỗ hổng, quá sợ hãi. Cho nên lần này lựa chọn chính là sinh thường. Thế nhưng bởi vì bụng quá lớn, quá trình sinh cũng không có thuận lợi, cho nên ở giữa đường lại lựa chọn sinh mổ. Chờ đến khi sinh con xong, Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang hôn mê ở bên trong, bác sĩ ôm con đến đưa cho Tiêu Túc nhìn, ai biết Tiêu Túc đến nhìn cũng không nhìn, từ đầu đến cuối đều nắm thật chặt tay của Giang Tiểu Bạch, khẩn trương nhìn cô. Cô đã nỗ lực quá nhiều, thực sự là quá nhiều rồi! Thời gian Giang Tiểu Bạch ngủ mê rất dài, trong lúc đó ý thức của cô cứ chìm chìm nổi nổi, giống như đang phiêu bạt trên đại dương bao la, nhưng mà trong khoảng thời gian này cô cảm giác được có một người luôn lôi kéo tay của cô, kéo đến rất chặt, rất căng thẳng. Giống như sợ cô sẽ biến mất vậy. Thẳng đến khi Giang Tiểu Bạch tỉnh lại, Tiêu Túc còn đang nắm thật chặt tay của cô, vừa mở mắt cô liền đối mặt với đôi mắt của cậu ta. Trông thấy cô tỉnh, Tiêu Túc giống như là vui mừng lại giống như cảm động, hốc mắt lại có một chút xíu đỏ lên. “Cô rốt cuộc cũng tỉnh” Nhìn Tiêu Túc trước mặt, trong lòng Giang Tiểu Bạch ngũ vị tạp trần, mỉm cười. “Tỉnh rồi, đừng nói anh ở chỗ này trông tôi từ đầu đến giờ đấy” Tiêu Túc không có đáp lại lời cô. Giang Tiểu Bạch lại hỏi: “Cũng đừng nói anh đến một tư thế anh cũng không đổi đi?” Tiêu Túc vốn muốn nói không phải, nhưng khi nhúc nhích chân, anh liền phát hiện toàn thân tê dại đến thấu xương, thực sự nhịn không được buồn bực ‘Hừ’ một tiếng, Giang Tiểu Bạch lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ. “Anh thật sự là, nơi này là bệnh viện, nếu tôi có chuyện gì anh cũng không có cơ hội ở chỗ này đâu, khẩn trương như vậy làm gì chứ?” Tiêu Túc không có nhận lời, chậm rãi chống đỡ tay rồi ngồi vào bên cạnh mép giường, chân của cậu ta đã toàn bộ tê dại, lúc trước thật đúng là không có cảm giác, nhưng sau khi Giang Tiểu Bạch nhắc tới, cậu ta mới cảm giác được tê dại cùng đau nhức. “Vẫn khỏe chứ? Có chỗ nào không khỏe sao?” “Ừ, còn tốt, không có việc gì” Tiêu Túc cảm thấy, chút nhỏ tê dại cùng đau nhức này so với việc Giang Tiểu Bạch sinh con cực khổ thì thật sự là quá nhỏ không đáng để nói đến. Hiện tại tinh thần của cô tốt lên rất nhiều, Tiêu Túc cảm thấy, có mấy lời cũng nên ở thời điểm này nói cho cô biết. “Lúc trước không phải cô hỏi tôi, người tôi đụng ở siêu thị là ai sao?” Giang Tiểu Bạch không nghĩ tới cậu ta sẽ chủ động nhấc đến chuyện này, cô còn tưởng rằng cậu ta không muốn nói nữa, nhất thời hô hấp của cô có chút gấp gáp, sau đó cô chủ động nói: “Đúng vậy a, nhưng không phải anh đã nói cho tôi biết rồi sao? Bây giờ không cần nhắc đến nó nữa đâu” Cô căn bản không muốn nhắc đến sự kiện này một lần nào nữa. Cô đã hỏi, mà cậu ta lại không có nói thật, là chột dạ cũng tốt, là cái gì khác đều tốt. Cô đã có quyết định của bản thân, mà cô cũng không nghĩ sẽ thay đổi quyết định ấy. “Không, nhất định phải nói” Tiêu Túc nhìn cô nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút, trước đó cô hỏi tôi nhưng tôi không có trả lời thật là sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, hiện tại tôi cảm thấy vẫn nên nói với cô một tiếng” “Tôi…” Không đợi Giang Tiểu Bạch nói xong, Tiêu Túc liền trực tiếp nói ra chuyện ngày đó. “Ngày đó người đụng vào tôi chính là Tiểu Nhan, lúc cô ta đụng vào tôi thì bị trật chân, tôi vốn định đi vào bên trong tìm cô, nhưng là cô ta lại giống như mất trí vậy, cứ điên muốn xông ra ngoài đường lớn, tôi sợ cô ta xảy ra chuyện, cho nên liền mang cô ta đi bệnh viện. Nhưng tôi thề, giữa tôi và cô ta, đã không còn gì nữa rồi” Cậu ta nói rất nghiêm túc, rất chuyên chú, cậu ta sợ bản thân lại nói chuyện gì không đúng làm cô tức giận. Giang Tiểu Bạch đem sắc mặt cùng thái độ của cậu ta đều thu vào đáy mắt. “Giữa anh và cô ấy, thật sự đã không còn cái gì cả sao?” “Cô ấy vẫn luôn không thích anh, là chính anh đi thích người ta, nhận lấy tình yêu cay đắng với người ta, còn chạy tới khách sạn mua say… “Hai người bọn anh vốn là cái gì cũng không có. Giang Tiểu Bạch ở trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cho dù là cái gì cũng không có, cậu ta vẫn ưu tiên lựa chọn cô, không phải sao?