*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1534: Em đừng rời xa anh nữa Nghe thấy Đỗ Tiêu Vũ nói sẽ dẫn mình đi tìm Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch trở nên lo lắng ngay lập tức, cô ấy hoảng sợ rụt tay lại, cuộn tròn trên ghế và lắc đầu loạn xạ. “Con không đi, con không đi tìm anh ta đâu, anh ta cũng đâu có tới tìm con, anh ta chỉ muốn Bạch Nguyệt Quang của anh ta mà thôi, con mà đi tìm anh ta, như vậy sẽ mất thể diện lắm” “Thể diện thì được tính là cái gì chứ?” Đỗ Tiêu Vũ tức giận nói: “Thể diện có quan trọng bằng hạnh phúc của con không? Con nhớ nó thì đi tìm nó thôi” “Con không đi.” Giang Tiểu Bạch rất cố chấp nói: “Con sẽ không đi tìm anh ta đâu, trước giờ vẫn luôn là do con chủ động, điều đó khiến con rất mệt mỏi, con muốn nghỉ ngơi.” Nói xong rồi Giang Tiểu Bạch đứng dậy bước xuống ghế, cô ấy cầm lấy túi xách muốn bước ra ngoài. Đỗ Tiêu Vũ giật mình, bà nhanh chóng đuổi theo: “Con muốn đi đâu vậy?” “Hừ, con muốn rời đi, con muốn cái tên Tiêu Túc kia không tìm được con nữa, anh ta thích bỏ rơi con đi tìm người khác đến như thế, vậy thì con muốn cho anh ta biết con lợi hại như thế nào, Giang Tiểu Bạch con đây cũng có tôn nghiêm của mình nhé!” Cô ấy nóng nảy lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Đỗ Tiêu Vũ hoàn toàn không thể kịp thời mà ngăn cản cô ấy, bà chỉ có thể theo sát cô ấy thôi, nhưng mà ngay khi đi xuống lầu, bởi vì Đỗ Tiêu Vũ chạy có chút chậm nên bị người phục vụ chặn lại. “Xin lỗi thưa bà, mời bà vui lòng thanh toán hóa đơn cho chúng tôi ạ.’ “Chờ một chút, con gái của tôi chạy rồi, tôi đuổi theo cháu nó đã, lát nữa tôi sẽ quay lại thanh toán. “Dạ không được thưa bà, như vậy thì không hợp với quy tắc của nhà hàng ạ: Nhân viên phục vụ sống chết không đồng ý để bà đi, Đỗ Tiêu Vũ không còn cách nào khác là phải dừng lại và mở ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền thế?” Vừa hỏi xong, bà đã vội vàng cầm tiên nhét vào tay người phục vụ: “Tôi đưa cho các người số tiền này trước, không thể kịp thời mà ngăn cản cô ấy, bà chỉ có thể theo sát cô ấy thôi, nhưng mà ngay khi đi xuống lầu, bởi vì Đỗ Tiêu Vũ chạy có chút chậm nên bị người phục vụ chặn lại. “Xin lỗi thưa bà, mời bà vui lòng thanh toán hóa đơn cho chúng tôi ạ.’ “Chờ một chút, con gái của tôi chạy rồi, tôi đuổi theo cháu nó đã, lát nữa tôi sẽ quay lại thanh toán. “Dạ không được thưa bà, như vậy thì không hợp với quy tắc của nhà hàng ạ: Nhân viên phục vụ sống chết không đồng ý để bà đi, Đỗ Tiêu Vũ không còn cách nào khác là phải dừng lại và mở ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền thế?” Vừa hỏi xong, bà đã vội vàng câm tiên nhét vào tay người phục vụ: “Tôi đưa cho các người số tiền này trước, không thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch ở đâu, bà sốt ruột mà cũng chỉ có thể gọi điện cho cô ấy. Tuy nhiên lúc này Giang Tiểu Bạch đang phát điên, về cơ bản thì cô ấy cũng không nghe điện thoại của bà. Đỗ Tiêu Vũ ngay lập tức nổi nóng đến mức không chịu được nữa, đang yên đang lành sao bà lại không chọn mấy cái nhà hàng trả tiền trước khi ăn chứ, sao lại cứ chọn vào cái nhà hàng ăn xong mới thanh toán chứ, nếu như chọn nhà hàng được trả tiền trước thì bà cũng không đến nỗi sẽ mất dấu con gái của bà như bây giờ. Tiểu Bạch, con bé chết tiệt này có một nhược điểm, đó chính là cái kiểu điên cuồng làm loạn sau khi say rượu, bà hy vọng cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì thì mới tốt. Tiêu Túc vừa bàn xong một dự án, tiếp đó thì cậu ta sẽ ở lại công ty hoàn thành nốt công việc còn dang dở rồi mới thu dọn đồ đạc ra về. Trong lúc đi thang máy, cậu ta tình cờ chạm mặt cô gái đã tỏ tình với cậu ta lần trước. Khi cô gái đi vào, hiển nhiên là cô ấy không ngờ tới Tiêu Túc lại ở chỗ này, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó chủ động hỏi cậu ta: “Tôi có thể vào được không?” Lần trước cô gái đã bị Tiêu Túc từ chối, cho nên trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ rồi, vì vậy cô ấy không định quấn lấy Tiêu Túc nữa, dù sao thì cô ấy cũng có thể hiểu được cái loại chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng, mỗi người trong cuộc đời này đều sẽ có số phận của riêng mình. Cưỡng ép, sống chết bám lấy hay đánh úp, mấy cái loại chuyện như vậy cô ấy cũng chẳng thể làm được. Vì vậy, chân bị trẹo thì chân bị trẹo, cô ấy cũng không mở miệng nhờ Tiêu Túc đưa cô ấy đến bệnh viện. Một lúc lâu sau, có lẽ là Tiêu Túc cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu ta mở miệng nói: “Cô có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?” Dù sao thì chỉ có hai người bọn họ trong thang máy này, cậu ta quan tâm hỏi han một chút, cậu ta biết là chân của cô ấy bị thương, nhưng nếu không đề cập gì tới việc giúp đỡ thì dường như là nói ra kiểu gì đi nữa nghe nó cũng không được ổn cho lắm. Nghe thấy vậy, cô gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng mà ngay lập tức cô ấy lại nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt cô ấy tối sầm lại mấy phần, mí mắt cô ấy khẽ nhìn xuống dưới đất và lắc lắc đầu. “Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu tôi đã gọi xe rồi, lát nữa xuống dưới lầu là tôi có xe rồi” Cô ấy đã gọi xe rồi sao? Nếu đã là như vậy, Tiêu Túc cũng không nói thêm câu nào nữa. Khi thang máy dừng ở tâng một, Tiêu Túc bước tới đi ra ngoài, phía sau Tiêu Túc, cô gái khập khiễng dựa vào tường bước đi, nhìn thấy bóng lưng của cậu ta, cô ấy cảm thấy có chút buồn bực, nếu cậu ta có lòng đỡ cô ấy bước đi vài bước thì tốt rồi. Có điều cậu ta là người đang đợi vợ trở về, bản thân cô ấy làm sao lại có thể có mong đợi như vậy chứ? Chẳng mấy chốc, những tưởng tượng nhàm chán trong lòng cô gái đã bị hiện thực phá nát. Đi được vài bước, cô ấy nhận thấy tốc độ của Tiêu Túc chậm lại mấy phần, sau đó cậu ta quay đầu liếc cô ấy một cái, cậu ta nói: “Xe của cô ở bên ngoài à?” “Vâng, đúng rồi” Tiêu Túc vốn định quan tâm đến cô ấy, nhưng sau đó cậu ta nhìn thấy cô gái này rất tự giác, bản thân cậu ta nhìn thấy chết mà không cứu, thật sự là có chút không ổn, cậu ta chỉ có thể bước tới đỡ cô ấy: “Để tôi tiễn cô tới đó đi” “Cảm ơn anh” Tiêu Túc tiễn cô gái vào trong xe, thay cô ấy đóng cửa lại, đến lúc cậu ta chuẩn bị trở về lấy xe của mình thì khi quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa. Lúc đầu cậu ta cho rằng bản thân đã nhìn nhầm rồi, cậu ta cảm thấy hơi khó tin, nhưng khi cậu ta xem lại lần nữa, người nọ vẫn cứ đứng yên ở đó, trên khuôn mặt của cô ấy còn đẫm nước mắt nữa. “Tiểu Bạch?” Tiêu Túc sững sờ hồi lâu, sau đó cậu ta đột nhiên phản ứng lại được, cậu ta sải bước lớn đi về phía trước. Tiểu Bạch, người đã luôn đứng yên tại chỗ trước đó lúc này lại quay đầu bỏ chạy, cô không muốn nhìn thấy cậu ta cử động, sự hoảng loạn và lo lắng trong lòng Tiêu Túc lập tức được mở rộng đến mức lớn nhất, cậu ta nhanh chóng vượt đuổi tới mà không cần quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Sau đó, khi cậu ta đuổi theo Tiểu Bạch, cậu ta phát hiện ra phương hướng mà cô đang chạy rất hỗn loạn, như thể cô hoàn toàn cũng không biết mình đang chạy đi đâu, mỗi lúc cô chạy một hướng, có điều cô chạy rất nhanh. Tiểu Bạch trời sinh thân hình cô cao và gầy, đặc biệt là đôi chân của cô vừa dài lại cực kỳ mảnh mai nữa, khi mà cô chạy, đôi chân của cô giống như đang bước lên một ngôi sao băng vậy. Thật ra thì Tiêu Túc cũng không chạy chậm hơn cô, tốc độ của hai người cũng khá tương đương nhau, nhưng mà bởi vì Tiểu Bạch trước đó đã cách cậu ta một khoảng cách nhất định, cho nên khoảng cách này mới cứ thế kéo theo. Tiêu Túc nhanh chóng tập hợp sức lực của mình để kéo khoảng cách này gần hơn, cuối cùng cậu ta lao mạnh về phía trước và ôm chặt lấy Tiểu Bạch. Khoảnh khắc mà cậu ta ôm lấy cô kia, Tiêu Túc nghe thấy bên tai mình có cái gì đó nổ tung, cậu ta thực sự sợ hãi, cậu ta sợ những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, đợi đến khi cậu ta ôm được cô thì người ta sẽ bị biến mất ngay lập tức. Mà không giống như bây giờ, Tiểu Bạch thực sự được cậu ta ôm trong vòng tay rồi, mặc dù vì cậu ta chôm đến hơi mạnh nên hai người họ đều bị lao về phía trước. Tiêu Túc dùng sức của tay để xoay người cô lên trước cậu ta dùng cơ thể mình làm tấm đệm cho Tiểu Bạch. Sau đó, lưng cậu ta bị cọ xát kịch liệt trên nên đất một hồi, sau cơn đau rát và chua xót, cảm nhận của cậu ta càng trở nên rõ ràng hơn, Tiểu Bạch ở trước mắt vẫn đang bị cậu ta ôm chặt trong lòng. Chỉ là Tiểu Bạch dường như có phản ứng lại, cô dùng sức giấy dụa. Tiêu Túc lại dùng sức ôm chặt lấy cô, cậu ta không thể nhịn được nữa, cố chấp hét lên: “Em đừng có lại rời xa anh nữal”