Chương 1614: Lúc khai giảng, Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong tới đón Đường Viên Viên. Sau khi nhìn thấy cô, hai người đều đồng thời sửng sốt, sau đó ánh mắt Chung Sở Phong lập tức tối đen. Cô gái nhỏ ấy ốm đi rồi, đúng là chuyến đi chơi kia đã khiến cô chịu sự tổn thương. Thật ra việc Đường Viên Viên ốm đi không thể hiện rõ mấy, nhưng bọn họ đã lâu rồi không gặp nên có thể nhận ra gương mặt cô đã nhỏ hơn. Nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc tới chuyện này, chỉ là quãng đường đến trường học vô cùng im lặng mà thôi. Hơn nữa lúc Chung Sở Phong giúp cô xách hành lý thì phát hiện bên trong trống rỗng, không có đồ ăn vặt như lúc trước. Sau khi hai người đưa cô đến trường, Chung Sở Phong thật sự không nhịn được nữa, anh ta mở miệng nói: “Bé Viên, sao lần này em không mang đồ ăn vặt theo vậy, có phải quên rồi không, hay là mấy ngày nữa anh Sở Phong tới đi siêu thị gần đây mua một ít cho em nhé?” Đã nhịn cả một đoạn đường rồi, anh ta thật sự không nhịn được nữa. Nhìn sang Uất Trì Diệc Thù một chút, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh tĩnh như thường, Chung Sở Phong nghĩ thầm: “Cậu không nhận ra con bé ốm đi sao? Sao mà chẳng có chút phản ứng gì vậy?” Đường Viên Viên có chút xấu hổ, cười nói: “Không cần đâu anh Sở Phong, sau này em phải ăn ít một chút.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút, giả vờ vô tình nhìn Uất Trì Diệc Thù rồi giải thích: “Ăn quá nhiều đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe mà” Khóe miệng Chung Sở Phong giật giật, nhất thời không tìm được câu nào để trả lời. Ngược lại là Uất Trì Diệc Thù lấy ba lô ra khỏi xe, rồi sau đó vươn tay xoa đầu Đường Viên Viên: “Ngoan lắm, ăn ít đồ ăn vặt là đúng rồi, thỉnh thoảng thèm ăn một chút thì được, bình thường thì ăn thêm một bữa chính nữa.” Câu này là thật, nếu là vào lúc trước thì có lẽ Chung Sở Phong cũng đồng ý. Sau khi đến Tuyết Hương rồi xảy ra chuyện kia, trong lòng anh ta cũng không vui vẻ lên được, lúc về, nhiều lần anh ta muốn gửi thư cho Đường Viên Viên hẹn cô ra ngoài, nhưng lần nào Đường Viên Viên cũng nói mình muốn ở nhà nên không đi. Bây giờ phát hiện cô gầy đi nhiều như vậy, trong lòng anh ta rất khó chịu. Cô gái nhỏ vốn nên vui vẻ như một chú chim nhỏ. Sau đó lúc giúp cô dọn dẹp ký túc xá, Chung Sở Phong không nói tiếp, đợi đến lúc trở về mới nói với Uất Trì Diệc Thù. “Cậu không cảm thấy Viên Viên ốm đi à?” Vẻ mặt của Uất Trì Diệc Thù lạnh nhạt: “Sao thế?” “Con bé…” Chung Sở Phong không nói được câu nào, anh ta thật sự không biết phải nói thế nào. “Chung Sở Phong” Có lẽ Uất Trì Diệc Thù biết được anh ta khó chịu, anh im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Qua năm sau là nó thành người lớn rồi” “Rồi sao?” Bây giờ con bé đã có suy nghĩ của bản thân, muốn làm cái gì thì nhất định là đã suy nghĩ kỹ rồi, không cần lo lắng, cũng không cần can thiệp quá nhiề: Chung Sở Phong nghĩ thầm: “Đó là cậu không biết chuyện ở Tuyết Hương, nếu cậu biết rồi thì sao có thể bình tĩnh nói chuyện với tớ.” Thật ra dù Uất Trì Diệc Thù không được tận mắt thấy chuyện ở Tuyết Hương, nhưng dựa vào bầu không khí đó thì cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm đó cô gái nhỏ đã nói rất rõ ràng, không muốn cậu tiếp tục nói về vấn đề đó, mặc dù Uất Trì Diệc Thù không muốn thấy cô phải chịu ức hiếp, nhưng nếu cô muốn anh làm vậy thì anh cũng không có chuyện không đồng ý. Điều kiện tiên quyết là tự cô xử lí tốt và không có phiền phức gì về sau.