Cô Vợ Đánh Tráo

chương 1674

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1674: Uất Trì Diệc Thù vẫn không đáp. Cứ không nhận được câu trả lời như thế, khiến Chung Sở Phong tức giận đứng bật dậy, căm ghét nhìn Uất Trì Diệc Thù. “Cậu có biết cậu như thế này sẽ không chỉ không khiến cô ấy hết hi vọng, mà ngược lại càng mê muội hơn không?” Lúc kích động, Chung Sở Phong tiến lên túm lấy cổ áo Uất Trì Diệc Thù: “Cậu biết không?” Uất Trì Diệc Thù vẫn bình thản, thản nhiên hỏi: “Tại sao tôi lại phải làm cho cô ấy hết hi vọng?” Nghe vậy, Chung Sở Phong sững ra, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh, rồi phá lên cười như điên. “Cậu, cậu nói cái gì?” Uất Trì Diệc Thù đẩy anh ta ra, đứng ở bên cạnh, không tiếp lời anh †a nữa. “Cho nên, cậu vẫn luôn có ý với cô ấy ư?” Chung Sở Phong hài hước nói: “Tại sao lúc trước tôi nói là cậu có thì cậu lại cứ phủ nhận lời nói của tôi?” “Cũng không phải là phủ nhận” Uất Trì Diệc Thù nhíu mày sửa lại lời anh ta: “Mà là không hi vọng cậu làm hỏng thanh danh của cô ấy. Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?” “Nếu cậu biết cô ấy mới lớn thôi, vậy vừa nãy cậu đã làm gì thế?” “Tại sao tôi lại phải khiến cô ấy hết hi vọng? Vì như lời cậu nói, nếu như cô ấy thật sự chỉ ỷ lại tôi, thì đến một độ tuổi nhất định nào đó, cô ấy sẽ phát hiện ra. Cho nên tại sao bây giờ tôi lại phải làm gì đó để khiến cô ấy phải đau lòng chứ?” Nghe đến đây, Chung Sở Phong cũng sững sờ. Đại khái là anh ta có tư tâm, mặc dù đồng ý với lời này của Uất Trì Diệc Thù, nhưng anh ta vân không muốn phụ họa với anh. “Sao cậu biết là cô ấy sẽ nhận ra? Lỡ như cả đời này cô ấy cũng không nhận ra thì sao?” Uất Trì Diệc Thù nghiêng đầu đi, ánh mắt nhìn chăm chú sang chỗ khác. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng nửa khuôn mặt anh, khiến cho ngũ quan đẹp như điêu khắc của anh càng đẹp hơn. “Nếu như cả đời không phát hiện được, thì tôi sẽ để cô ấy sa lưới cả đời, có sao đâu chứ?” Chung Sở Phong: “..” Đã nói đến thế này rồi thì anh ta còn gì không hiểu nữa? Ý tứ của Uất Trì Diệc Thù cũng đã rất rõ ràng. Nếu như anh ta còn tiếp tục hỏi nữa, thì có vẻ không được hay cho lắm. Chung Sở Phong chỉ cảm thấy hơi buồn cười thôi. Thì ra anh đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng mà anh ta lại không tin, anh ta còn tưởng rằng mình có cơ hội. Anh ta không nói tiếp nữa, chán nản ngồi phịch xuống ghế đá. Một lát sau, anh ta cười khổ nói: “Tôi hiểu ý cậu rồi. Tốt nhất là cậu đừng phụ lòng cô ấy. Nếu như cậu khiến cô ấy phải rơi nước mắt, thì tôi nhất định sẽ không nể nang gì mà giành lại cô ấy về bên mình đâu. Đến lúc đó, chúng ta cũng chẳng còn là anh em nữa” Uất Trì Diệc Thù mấp máy môi, không tiếp lời anh ta. Anh và anh ta đã là anh em nhiều năm như vậy rồi, anh hiểu rất rõ cảm xúc hiện tại của anh ta. Nếu như cô gái nhỏ thích anh ta mà nói, thì hai người đó ở cạnh nhau cũng coi như là một cuộc tình tốt đẹp. Xe tới, Uất Trì Diệc Thù quẹt thẻ, phát hiện người phía sau không đi theo lên cùng, anh quay đầu hỏi: “Cậu không đi à?” Chung Sở Phong ngồi ở đó, cả người như bị bóng đen nuốt chửng. “Chung Sở Phong?” Một lát sau, người kia cũng ngẩng đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười với Uất Trì Diệc Thù: “Cậu về trước đi. Đêm nay tôi định đi làm gì đó để tâm trạng khá hơn một chút” Làm gì đó để tâm trạng khá hơn một chút theo lời anh ta nói, chính là đi uống rượu. Uất Trì Diệc Thù im lặng một lát rồi gật đầu. Tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, đều phải phụ trách cho. hành vi và lời nói của mình. Mà anh cũng không cần phải đi lo lắng xem Chung Sở Phong sẽ làm cái gì, muốn làm gì thì cứ làm thôi. Lái xe thấy Chung Sở Phong không có ý định lên xe thì đóng cửa lại, sau đó rời đi. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Chung Sở Phong ngồi một mình trên ghế đá, trái tim như bị lấp bằng một nắm cát buồn phiền, khó chịu đến mức gần như không thở nổi. Anh ta tự an ủi mình răng chỉ cần Viên Viên có cuộc sống vui vẻ là được rồi, cần gì biết cô ở cạnh ai chứ. Vả lại nếu cô ở cạnh Uất Trì Diệc Thù thì chẳng phải là rất tốt sao? Chí ít thì Uất Trì Diệc Thù cũng là một người tốt, khiến người khác yên tâm hơn mình nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio