Chương 1685: Bên ngoài phòng tắm, Viên Nguyệt Hàn mang theo chai nước hoa đi tới trước mặt Trương Hiểu Lộ, bĩu môi nhìn cô ta, đưa tay chỉ vào chai nước hoa trong tay mình, biểu cảm trên mặt toàn là vẻ khinh thường chán ghét. Trương Hiểu Lộ liếc mắt về phía chai nước hoa kia một cái rồi nhỏ giọng nói: “Keo kiệt thật, rõ là tiểu thư vàng ngọc mà cũng chỉ đến thế thôi, tặng quà sinh nhật mà cũng không nỡ chỉ tiền nhiều hơn nữa” Suy nghĩ của Viên Nguyệt Hàn cũng giống như Trương Hiểu Lộ, cầm chai nước hoa đưa tới bên mũi ngửi ngửi một lát, sau đó nói: “Nhưng mà mùi hương của chai nước hoa này cũng không hản là tệ đâu, không giống những lọ nước hoa bình thường tôi vẫn mua, không quá mức nồng đậm cũng không quá nhạt nhòa, vô cùng hợp lòng người” “Thật sao?” Trương Hiểu Lộ ngồi dậy: “Tôi ngửi thử xem” Viên Nguyệt Hàn đưa chai nước hoa cho cô ta, Trương Hiểu Lộ nhận lấy ngửi thử một lượt: “Mùi hương này ngửi qua có vẻ không tệ lắm thật, của nhãn hiệu nào vậy?” “Chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là của một cửa hàng nhỏ nào đó. Liên quan gì đến cậu ta chứ, trước đó cậu ta đã bị chúng ta nói xấu rồi, chỉ hận không thể trả thù lại được ấy chứ, món quà sinh nhật mua tặng tôi chắc chắn cũng không mua loại nào tốt đẹp như vậy được đâu” Nói tới đây, Viên Nguyệt Hàn thở dài: “Sớm biết như vậy thì ngay từ đầu đã phải cố gắng móc nối quan hệ với cậu ta thật tốt” Nghe cô ta nói vậy, Trương Hiểu Lộ cười lạnh một tiếng: “Nếu lo lắng như vậy thì sau này bớt nói những câu tương tự như này đi, phòng ký túc rộng lớn như vậy, cậu cho rằng khi cậu ta đang ở trong phòng tắm thì không thể nghe thấy những lời chúng ta nói bên ngoài hay sao?” Sắc mặt lạnh lùng của Viên Nguyệt Hàn khế thay đổi, ánh mắt khẽ lướt thoáng qua về phía phòng tắm, giọng nói cũng cố gắng nhỏ hơn vài phần. “Có lẽ không nghe thấy đâu nhỉ, được rồi, sau này vẫn nên chú ý một chút” Sau đó cô ta lấy lại chai nước hoa, đột nhiên nhớ tới điều gì đó. “Đúng rồi, cậu ta không muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi, chúng ta sẽ mượn sức của cậu ta như thế nào đây?” Trương Hiểu Lộ bóc chiếc mặt nạ đang đắp trên mặt ra vứt vào thùng rác, sau đó vừa dùng tay nhẹ nhàng mát xa da mặt vừa trả lời cô ta: “Không đi cũng bình thường thôi mà, sao có thể tha thứ cho chúng ta nhanh như vậy được, đại khái vẫn cần thời gian bình tĩnh lại, cậu ta không đi thì cậu vẫn có thể kéo theo Mạnh Khả Phi tới đó mà” “ừ” “Ra tay chậm rãi thôi, dù sao vẫn còn thời gian mà” Viên Nguyệt Hàn thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng lúc này cửa phòng ký túc mở ra, Mạnh Khả Phi sau khi tan việc đã quay trở lại. Trên mặt cô mang theo vẻ mệt mỏi, sau khi bước vào phòng ngay cả mắt cũng không nhấc lên nhìn Viên Nguyệt Hàn một lượt, sau đó đi thẳng tới phòng tắm. “Viên Viên đang tắm trong đó rồi” Một câu khiến Mạnh Khả Phi dừng chân lại. Viên Nguyệt Hàn giống như nghĩ tới điều gì đó, tiến lên đi tới bên cạnh cô ấy. “Cậu đã thử xin ông chủ cậu nghỉ một ngày chưa vậy?” Xin nghỉ? Kỳ thật Mạnh Khả Phi không nghĩ tới chuyện tham dự, khi nói những lời này chẳng qua vì muốn kéo dài thời gian với cô ta mà thôi. Vì thế cô khẽ đảo mắt rồi nhẹ giọng nói: “Xin rồi, hôm nay tôi đã nói với chú ấy, nhưng mà ông chủ không đồng ý” “Sao lại không đồng ý chứ, cậu có nói với chú ấy là cậu phải tới dự sinh nhật của một người bạn không, cậu cứ nói là một ngày rất quan trọng đi, dù sao mỗi ngày cậu cũng đều đi làm thêm, nghỉ mất một ngày cũng không có chuyện gì đâu.” Trời, nói nhẹ nhàng thật đấy. Công việc mà cô tìm được sẽ trả thêm lương nếu như chăm chỉ làm việc, nếu như mỗi ngày cô đều kiên trì tới chấm công thì mỗi tháng sẽ được thưởng thêm hai triệu đồng nữa, tuy hai triệu đồng này đối với họ mà nói không phải là một số tiền to tát, có lẽ chỉ ra ngoài ăn vài bữa cơm đã hết rồi. Nhưng hai triệu đồng này đối với Mạnh Khả Phi là một số tiền lớn, có nó thì có thể dùng trong rất nhiều ngày không cần lo nghĩ nữa. Cho nên cô không muốn nghỉ đứt đoạn giữa chừng. “Xin lỗi nhé Nguyệt Hàn, có lẽ tôi thật sự không đi được đâu, đến lúc đó ông chủ tức giận ném tôi vào nồi canh thì toi mất” Nói xong Mạnh Khả Phi lấy món quà sinh nhật mình đã mua ra đưa cho Viên Nguyệt Hàn. “Đúng rồi, đây là quà sinh nhật mà tôi đã mua cho cậu, tuy không phải rất đáng giá nhưng cũng là một chút tấm lòng nhỏ của tôi”