Chương 1706: Trước đó trong lòng cô còn có chút bóng ma, nhưng vì món quà có tâm kia, bóng ma trong lòng cô đã được xua bớt. Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút kháng cự nho nhỏ. Uất Trì Diệc Thù cũng cảm nhận được, anh kéo tay cô đi vào bên trong trên mặt không có biểu hiện gì khác thường. “Muốn chơi trò gì? Hôm nay anh sẽ chơi cả ngày với em, khi nào chơi chán thì về” Chơi trò gì? Đường Viên Viên thầm nghĩ, chơi gì cũng được, chỉ cần không chơi trò vòng quay chọc trời như lần trước là được. “Chơi vòng quay ngựa gỗ nhé? Con gái đều thích trò này” Nói xong, Uất Trì Diệc Thù lập tức đi mua vé. Đường Viên Viên đang định nói mình không phải là cô bé nữa rồi, ai ngờ anh đã mua xong vé, hơn nữa lúc anh quay lại, Đường Viên Viên phát hiện ra anh chỉ mua một vé. “Anh, vì sao lại chỉ mua một vé?” “Chẳng lẽ còn bắt anh chơi cùng với em? Đây là trò chơi của trẻ con” Uất Trì Diệc Thù xoa đầu cô nói: “Đi thôi” “Nhưng…” Đường Viên Viên kéo tay Uất Trì Diệc Thù lại, nhỏ giọng nói: “Anh à, năm nay em cũng trưởng thành rồi, cũng không phải là trẻ con nữa” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười: “Coi như là làm trẻ con lần cuối cùng trước khi trưởng thành đi” Làm trẻ con lần cuối cùng trước khi trưởng thành? “Hơn nữa trong lòng anh, em vĩnh viễn là một cô bé, vĩnh viên chưa trưởng thành” Dù sao nếu xét về tuổi tác, Đường Viên Viên lớn lên, Uất Trì Diệc Thù cũng nhiều tuổi hơn, cho nên Uất Trì Diệc Thù cảm thấy cô vẫn còn là trẻ con cũng không có gì là sai cả. Ban đầu Đường Viên Viên còn cảm thấy lời này nghe rất cưng chiều, cô xấu hổ đỏ mặt cầm lấy vé đi xếp hàng, đợi đến khi vòng quay ngựa gỗ bắt đầu, cô mới phát hiện ra người chơi trò này toàn là trẻ con, hoặc là người lớn chơi cùng với con mình. Cô có chút lúng túng, trong lúc xấu hổ cô lại nghĩ đến lời anh trai mình vừa nói: Trong lòng anh, em vĩnh viễn là một cô bé, vĩnh viên chưa trưởng thành. Bây giờ nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng lắm. Rõ ràng trước đây anh đã hứa với vô, cho nên Đường Viên Viên mới mong ngóng đến lễ trưởng thành của mình như vậy, nhưng bây giờ xem ý tứ này của anh, chẳng lẽ là muốn đổi ý? Cho nên Đường Viên Viên có chút nóng này, cô muốn nhảy ra khỏi vòng quay ngựa gỗ, nhưng mà vòng quay vẫn chưa dừng lại, chỉ có thể chờ đợi. Mãi cho đến khi vòng quay dừng lại, Đường Viên Viên mới xuống được, cô vội vàng chạy thẳng đến trước mặt Uất Trì Diệc Thù tức giận bĩu môi hỏi: “Anh, câu nói vừa rồi của anh có ý gì hả?” Rõ ràng vừa rồi cô còn chơi rất vui vẻ trên vòng quay ngựa gỗ mà, sao vừa xuống lại chạy đến chất vấn Uất Trì Diệc Thù? “Làm sao thế?” Đường Viên Viên cong môi tức giận nói: “Anh nói, trong mắt anh, em vĩnh viễn là cô bé.” “Ừ, làm sao vậy?” Uất Trì Diệc Thù không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cho nên anh không hiểu nổi Đường Viên Viên đang túc giận điều gì. “Anh, không phải anh đã quên, trước đó anh đã đồng ý với em chuyện gì rồi chứ?” “Hả?” Đường Viên Viên muốn nói đến chuyện kia, nhưng mà cô xấu hổ nên không nói rõ ra được, dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi, lại là người ngay thơ, cho dù đã biết yêu, nhưng mà vẫn vô cùng ngây nCô, rất dễ thẹn thùng. Cô nhìn chằm chằm vào Uất Trì Diệc Thù, không nói gì. “Là chuyện gì? Em nói rõ xem.” Uất Trì Diệc Thù giơ tay ra xoa đầu cô gái nhỏ một cái: “Tại sao không nói gì?” Bị anh xoa đầu như vậy, trong lòng Đường Viên Viên càng buồn bực hơn, cô ngẩng đầu nói: “Nếu anh đã quên mất rồi, vậy bây giờ em nói ra cũng còn ý nghĩa gì nữa?”