Chương 1732: Những lời này, từ nhỏ đến lớn Chung Sở Phong đã nghe đến mức chán ngấy. Anh ta cảm thấy rất yêu mẹ của mình, thậm chí anh ta còn không muốn mẹ sống cuộc sống như hiện tại. “Mẹ” “Làm sao?” “Tại sao mẹ không ly hôn? Nếu như rời bỏ ông ấy thì hai mẹ con chúng ta có thể sẽ có sống cuộc sống hạnh phúc hơn. Ngày trước, có thể mẹ cảm thấy con còn nhỏ nếu ly hôn thì sẽ gặp phải nhiều khó khăn trên phương diện tiền bạc, nhưng bây giờ con sắp tốt nghiệp rồi, con sẽ tìm một công việc ổn định, mẹ sẽ lại có được số tài sản giống như trước đây. Mẹ con chúng ta cùng rời đến một nơi khác, không cần phải gặp mặt những người trước kia, không phải tốt hơn sao? “ Nghe thấy, mẹ Chung trợn trừng mắt: “Không được, không thể được!” Nhắc đến chuyện này, cảm xúc của mẹ Chung bị kích động: “Cái con giáp thứ mười ba kia, cô ta cướp mất người mẹ yêu thương, người đàn bà vô liêm sỉ, cô ta luôn mong muốn mẹ ly hôn, nếu như mẹ ly hôn thì chẳng phải đã giúp cô ta toại nguyện sao?” “Giúp bà ta toại nguyện chỉ là một chuyện, sao mẹ chỉ nghĩ đến điều này mà lại không nghĩ đến bản thân mình? Con người có thể sống được bao nhiêu năm, tự mình sống vui vẻ không được sao? Mẹ, cho dù là khối tài sản cả trăm tỷ hay nghìn tỷ thì cũng không thể khiến con vui vẻ. Con chỉ muốn hai mẹ con ta vui vẻ sống qua ngày là được rồi: Sau khi nghe những lời này, mẹ Chung chỉ thở dài: “Sở Phong, mẹ biết con cũng vì muốn tốt cho mẹ nhưng con có bao giờ nghĩ rằng nếu ba mẹ ly hôn, chúng ta có thể sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng còn trong lòng mẹ thì sao? Mẹ vĩnh viễn không thể nào nuốt trôi cục tức này được, dù sao mẹ vẫn luôn là vợ hợp pháp danh chính nCôn thuận, chỉ cần mẹ chưa ly hôn, thì con hồ ly tinh đó sẽ mãi là kẻ thứ ba, cả đời này cũng không có danh phận rõ ràng. “ Có lúc phụ nữ lại thích lựa chọn con đường bế tắc, không buông bỏ người khác, đồng thời cũng không để bản thân mình được giải thoát. Giống như mẹ của Chung Sở Phong vậy, họ thường dùng chính bản thân mình để trừng phạt người khác. “Sở Phong, mẹ biết con có thể không hiểu mẹ, nhưng con không phải là mẹ nên con không hiểu cũng không sao. Chỉ là con phải hứa với mẹ một điều rằng rằng sau này khi con kết hôn, con không thể lăng nhăng giống ba con được. Nếu con dám ngoại tình mẹ sẽ tự mình đánh gãy chân con. “ Nghe thấy vậy, Chung Sở Phong không khỏi nhíu mày: “Mẹ, sao con có thể là loại người như vậy được?” “Không phải là tốt rồi. Dù sao học gì thì học nhưng tuyệt đối không được học cái đức tính thối tha của ba con. Đời này mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta. Con cũng không cần phải coi ông ta là ba, loại người như vậy không xứng chút nào. Con chỉ cần giành lại hết tài sản của ông ta là được. “ Chung Sở Phong không tiếp lời. Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, một lúc sau, mẹ Chung nói: “Đứa con ngốc này, hôm nay mẹ đã sắp xếp cơ hội cho con như vậy rồi tại sao con lại từ chối?” Chung Sở Phong nhất thời không nói nên lời, quả nhiên nhắc đến vấn đề này, anh biết bà sẽ hỏi nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước. “Người như vậy quá khó.” “Người như vậy có gì khó? Con gái nhà người ta hiền lành hiểu chuyện, thấy mẹ ở đây một mình không ai bầu bạn, thương con một mình trông nom bên giường bệnh nên muốn san sẻ gánh nặng giúp con” “Diệc Thù cũng có thể” Chung Sở Phong lạnh lùng nói. “Diệc Thù có thể giống với con bé sao? Diệc Thù là đàn ông con trai. Con với cậu ấy là anh em, nhưng Viên Viên thì không giống như vậy, không phải con thích người ta sao?” “Con nói chuyện đấy lúc nào?” “Con là do mẹ sinh ra, được mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Trong lòng con nghĩ cái gì mà mẹ không biết chứ? Nhìn vào ánh mắt của con là mẹ đã biết rồi” Được rồi, đối với chuyện này, Chung Sở Phong cảm thấy dường như mình cũng không cần phải phủ nhận nữa, anh ta không tiếp lời, chỉ mấp máy môi. Vậy nên mẹ giúp con tạo nên một cơ hội. Mẹ thấy Viên Viên là một đứa trẻ rất ngoan. Con bé không giống như những cô gái ngoài kia, con bé trong sáng, tốt bụng và sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Nếu có thể cưới được con bé thì chắc con đã phải tu được mười kiếp thì mới có được diễm phúc ấy” Nhắc đến Đường Viên Viên, mẹ Chung không ngừng bày tỏ sự khen ngợi cô. Người con gái mà mình yêu được mẹ của mình yêu thích, đó đương nhiên là hạnh phúc nhất, nhưng đáng tiếc là… Anh ta và Viên Viên không phải là loại tình cảm yêu đương. Thấy anh ta im lặng không nói lời nào, mẹ Chung bĩu môi: “Có phải con đang muốn nói rằng Diệc Thù và con là anh em, vợ của bạn thì không được lừa gạt?”