Cô Vợ Đánh Tráo

chương 605: biểu cảm khác biệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú mập cảm thấy người này thật không thú vị gì hết, người có kinh nghiệm muốn truyền cho vài bí quyết mà cũng không thèm nghe. Vì vậy chú ấy bĩu môi: “Người trẻ tuổi không cần kiêu ngạo như vậy đâu, nếu như sau này mà cậu vẫn như thế này thì cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy!”

“Nếu như đã không muốn nghe thì tôi sẽ không nói nữa vậy.”

Chú mập nhanh chóng đuổi theo vợ mình. Dạ Mạc Thâm nhìn bóng lưng của chú ấy, mặt lạnh lùng mà đi theo sau.

“Chị nói em nghe nhé, tuyệt đối không được quá nuông chiều đàn ông bọn họ, nếu không thì sau này ở trong nhà em hoàn toàn không có địa vị gì đâu, nghe chị nói cho em, đối xử với đàn ông phải lạt mềm buộc chặt nhưng lại phải lúc nóng lúc lạnh, như thế mới có thể để họ cảm thấy được em vô cùng quan trọng. Còn có mấy chuyện như hồi nãy, em đáng ra phải tự mình đưa ra quyết định, nếu như cậu ấy không muốn đi cùng, em đừng để ý tới cậu ấy một lúc, cậu ấy sẽ tự mình đi theo thôi.”

Hàn Mộc Tử rất xấu hổ, cô cảm thấy bản thân căn bản không cần đến thuật dạy chồng này, bởi vì đối với cô, Dạ Mạc Thâm căn bản không phải chồng của mình, cô học thuật dạy chồng rồi cũng có tác dụng gì đâu chứ?

Nhưng chị ấy rất nhiệt tình, nếu như lúc này cô nói Dạ Mạc Thâm không phải chồng mình, thì sợ rằng tạt xô nước lạnh vào người ta.

Thôi bỏ đi, coi như là được thêm một người bạn đi.

"Cảm ơn chị nhiều, em biết rồi.”

“Ây da, nhưng mà cậu nhà em trông rất đẹp trai, dáng vóc cũng cao ráo hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu ấy, lạnh như băng, có thể có chút là có phải lúc cậu ta trên giường cũng như thế này hả?"

"... Chuyện này làm cho Hàn Mộc Tử không kịp trở tay, không thể tin được mà nhìn chị ấy, cô ấy tại sao lại hỏi kiểu câu hỏi thế này cơ chứ?"

“Xin lỗi nhé, chị biết đây là chuyện riêng tư của hai đứa, nhưng mà chị thấy cậu ấy đẹp trai như thế, vì vậy tương đối tò mò.”

Bị chị ấy nhắc tới đề tài này Hàn Mộc Tử lại nghĩ về chuyện trước đây.

Lúc ở trên giường, có phải cũng lạnh như băng thể không? Đáp án đương nhiên là không phải. Biểu hiện ở trên giường của Dạ Mạc Thâm với biểu hiện ngoài đời thực của anh anh thực sự không giống là cùng một người.

Nếu như nói Dạ Mạc Thâm khi mặc đồ là lạnh như băng, điềm tĩnh, lãnh khốc vô tình.

Thì lúc Dạ Mạc Thâm cởi quần áo ra chính là vô cùng nhiệt huyết, tham lam, dục vọng cũng rất mạnh.

Đặc biệt những giây phút cuối cùng, ánh mắt và biểu cảm của anh, chỉ có hai từ có thể hình dung được.

Đó chính là dục vọng.

Cho nên mỗi lần Mộc Tử đều không dám nhìn biểu cảm của anh, luôn cảm thấy trong nháy mắt anh dường như muốn đem cơ thể hai người hòa làm một vậy.

“Có phải rất lâu, đặc biệt mạnh mẽ không?” Chị gái bỗng dưng hỏi một câu, làm cho Mộc Tử lại càng hoảng sợ.

“Chị chị nói gì cơ?”

Trên mặt chị gái nở ra một nụ cười có chút đê tiện: “Thực sự không muốn tiết lộ chút ít hả? Có cần chị tiết lộ cho em biết về anh nhà chị không?"

Ngay lúc thấy chị ấy chuẩn bị ở miệng nói sắc mặt của Mộc Tử sợ hãi tới đỏ ửng lên, không thể nán lại được nữa cất chân mà chạy.

"Ây da, chị còn chưa nói xong mà, em chạy cái gì cơ chứ?”

Thấy cô chạy đi, Dạ Mạc Thâm ngay lập tức bước đôi chân dài mà đi theo, sau khi Mộc Tử đi xa khỏi chị gái kia, bước chân của cô cũng dừng lại, vừa đúng lúc Dạ Mạc Thâm đuổi theo đến, sau đó bắt lấy cổ tay cô. “Sao thế?” Trên đỉnh đầu đột nhiên có giọng nam lạnh lùng vang lên, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện được Dạ Mạc Thâm đuổi theo đến, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không có bất cứ biểu cảm gì, Mộc Tử liền nhớ tới hình ảnh trong ký ức hồi nãy, mặt đỏ như máu.

Anh chắc là không nghe thấy mấy lời chị gáikia nói với cô hồi nãy đầu đúng không?

Hàn Mộc Tử lắc đầu, “Không có gì."

Dạ Mạc Thâm nheo mắt hoài nghi, ánh mắt rơi lên khuôn mặt đỏ chót của cô, lại nhìn qua vành tai đỏ ửng của cô.

Rõ ràng lúc trước trắng bóc mà, có chuyện gì mà lại đỏ lên hết rồi?

“Chị ta nói với em cái gì?” Dạ Mạc Thâm hỏi một câu.

Vẻ mặt Hàn Mộc Tử nháy mắt lại đỏ hơn một chút, nhưng cô vẫn tiếp tục lắc đầu: “Không nói gì cả, anh làm gì mà nắm chặt tay em vậy, buông ra đi...

Đúng lúc chú mập và vợ đi theo kịp, chị gái kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhìn không được mà cười ha hả: “Sao lại kéo qua kéo lại thế này rồi? Mọi người cùng nhau đi dạo siêu thị thôi, em gái, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm tiếp ha."

Chị gái kia nói xong trực tiếp cầm lấy tay của Hàn Mộc Tử đang trong tay của Dạ Mạc Thâm, kéo cô đi lên phía trước.

Dạ Mạc Thâm nhìn theo bóng của hai người, sa vào trầm tư.

Vừa rồi hai người đấy nói gì vậy? Chú mập tiếp tục cười tủm tỉm đi theo, Dạ Mạc Thâm không nói được gì, chỉ có thể bước chân đi theo sau.

Chị gái nói rất nhiều với Hàn Mộc Tử, sau cùng còn kết bạn messenger với Hàn Mộc Tử, lúc biết được cô là nhà thiết kế đã rất kinh ngạc, nói bản thân cũng quen mấy người thiết kế thời trang, nếu như có cơ hội sẽ giới thiệu họ cho cô.

Bởi vì là hàng xóm cho nên Hàn Mộc Tử cũng cười đồng ý.

Chẳng qua đi theo chị ấy Hàn Mộc Tử cũng đã học được rất nhiều, ví dụ như mua rau phải chọn như thế nào, thịt phải chọn như thế nào, chị ấy đều giảng giải rất kỹ lưỡng.

Lúc họ đi đến khu đồ dùng hàng ngày đã bắt gặp một người đang đứng ở chỗ rẽ.

Tóc đen, viền kính mạ vàng, áo sơ mi trắng với một nụ cười tươi như gió xuân.

Ngay lúc nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Hàn Mộc Tử ngây người ra một lúc, không ngờ tới lại có thể gặp được anh ta ở đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio