Tần Lục Nguyệt không nghĩ tới, ở đây lại có người không ghét bỏ nó, chủ động vì nó mà ra mặt nói chuyện, bởi vậy cũng hướng tới nơi phát ra thanh âm nhìn qua.
Chỉ thấy một cái dáng người nhỏ xinh, mảnh khảnh lại cân xứng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean với chiếc áo thun rộng thùng thình, một cô bé xinh đẹp; cứ như vậy nghiêng người dựa vào quầy bar, trong tay không ngừng quấy cà phê, vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần nhìn chằm chằm Tông Minh Hạo.
Hôm nay tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội, đi giày cao gót, lại chỉ có cô bé ấy một mình một vẻ nhàn rỗi.
Bởi vậy đối với đám người kia thật sự rất là chói mắt.
Điều kì lạ ở đấy chính là nhóm người xung quanh không những không có người bởi vì cô bé ăn mặc tùy ý mà lộ ra nửa phần coi thường, ngược lại vẻ mặt a dua, nịnh hót, lấy cô làm điểm trung tâm mà vây quanh.
Tuy rằng cô bé này mang một vẻ bướng bỉnh, ngang ngạnh nhưng lại vì Tần Lục Nguyệt nói chuyện. Vì vậy, Tần Lục Nguyệt đối với cô nháy mắt sinh ra sự cảm kích sâu sắc.
Tông Minh Hạo nhìn chằm chằm cô bé này nửa ngày, khóe miệng chậm rãi nói một câu: "Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Nghiêm tiểu thư."
Toàn thế giới dám nói như vậy với hắn cũng chỉ có cô bé này.
Không, nói đúng hơn là không có ai mà cô bé này không dám nói.
Mễ Khả Nhi đứng bên cạnh Tông Minh Hạo lập tức nói: "Tiểu Nặc, em về nước khi nào thế? Sao lại không nói cho chị một tiếng?"
Nghiêm Nặc vẻ mặt trào phúng nhìn Mễ Khả Nhi, nói: "Chị là gì đối với tôi, tôi về nước hay không về nước, nói với chị làm cái gì?"
Mễ Khả Nhi thân là chủ nhà, người khác đều sẽ cho cô ta ba phần mặt mũi, hơn nữa cô ta là đại tiểu thư Mễ gia, tất nhiên mọi người sẽ làm như vậy.
Nhưng Nghiêm Nặc trước nhiều người như vậy lại không cho Mễ Khả Nhi tí mặt mũi nào, tức khắc làm cô ta không nhịn được, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận.
Mễ Khả Nhi nói: "Tiểu Nặc muội muội nhiều năm như vậy rồi, tính tình vẫn là không thay đổi nhỉ, vẫn còn thẳng tuột như vậy."
"Tôi thẳng tuột, là vì đỡ phải nói nhảm với mấy đứa dối trá như các người."_Nghiêm Nặc chỉ ngón tay vào Tần Lục Nguyệt nói tiếp: "Một đám người đều cho rằng mình xinh đẹp và tài giỏi, trên thực tế mấy người còn không bằng cô ấy (Tần Lục Nguyệt)! Tôi nói với chị (Mễ Khả Nhi) có một câu, mặt chị đã khó coi như kiểu bị người khác cướp người yêu (đàn ông) của chị vậy. Người ta (Tần Lục Nguyệt) bị người khác úp cả cái bánh kem lên mặt, còn không có nổi điên như vậy! Nhân tiện, Tần Giai Nhân có thư mời sao? Chó mèo gì cũng có thể đến bữa tiệc này thì bổn tiểu thư đây không rảnh hầu hạ!"
Tần Lục Nguyệt cúi đầu, chậm rãi lau vết bẩn trên mặt, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một trận cảm động.
Một người xa lạ lại chịu đứng ra nói chuyện vì mình mà người chồng trên danh nghĩa kia lại...
Thôi, dù sao cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Mình được gả tới đây, đơn giản là phải xung hỉ cho Tông Minh Trạch.
Cùng lắm là mình có thể lợi dụng quan hệ của những người giàu có với nhau.
Tông Minh Hạo không mở miệng, Mễ Khả Nhi lại càng tức giận, mặt đỏ tía tai, nói lời biện giải: "Tiểu Nặc, em không thể nói bậy như vậy."
Nghiêm Nặc làm biểu tình khinh thường, liền xoay người hướng Tần Lục Nguyệt đi tới.
Tần Lục Nguyệt thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Nghiêm Nặc nghiêng đầu nhìn Tần Lục Nguyệt, hỏi lại nó một câu: "Có phải là cô cũng cảm thấy tôi ương ngạnh (bướng bỉnh, ngang ngạnh, không nghe theo, cố ý làm khác đi)?"
Nghiêm Nặc nói xong, nhóm người xung quanh đồng thời đưa mắt hướng tới Tần Lục Nguyệt không ngừng ra hiệu.
Tần Lục Nguyệt không hiểu ánh mắt của những người kia, theo bản năng gật gật đầu, nói: "Đúng thật là tôi nghĩ như vậy. Ít nhất, tham gia bữa tiệc như này, cô vẫn nên tôn trọng chủ nhân bữa tiệt một chút. Theo tôi là như vậy."
Sau khi Tần Lục Nguyệt nói xong, đôi mắt của mọi người xung quanh đều trừng lớn.
Tông Minh Hạo thì cảm thấy vô cùng hứng thú liền nhìn qua.
bg-ssp-{height:px}
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Nghiêm Nặc sẽ giận tím mặt sau đó sẽ phát tiết, xả giận. Nhưng Nghiêm Nặc lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu cô biết tôi là tiểu thư của tập đoàn buôn bán châu báu đẳng cấp thế giới, hơn nữa, tôi còn là người thừa kế mỏ kim cương lớn nhất Nam Phi thì cô còn nói như vậy sao?"
Tần Lục Nguyệt gật gật đầu: "Dù cô là ai đi chăng nữa, tham gia bữa tiệc của người khác, vẫn nên tôn trọng chủ nhân bữa tiệc một chút."
Cảm giác hứng thú của Nghiêm Nặc nháy mắt tăng lên nhiều lần, ngẩng đầu nhìn Tần Lục Nguyệt.
Tần Lục Nguyệt cũng nhìn lại Nghiêm Nặc thắc mắc, không biết mình nói những lời này không đúng chỗ nào.
Nghiêm Nặc bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Cô thật không có ý tứ chút nào. Tôi vừa mới giúp cô, cô lại nói tôi ưa ngạnh?"
Tần Lục Nguyệt hơi mang xấu hổ trả lời nói: "Tôi thực sự cảm kích cô đã thay tôi nói chuyện, nhưng tôi không thể khen ngợi hay khích lệ cô bằng câu nói dối được...bởi vì, làm như vậy tôi sẽ cảm thấy không đủ tôn trọng đối với cô."
Nghiêm Nặc bất ngờ cười, giơ tay vỗ vỗ vào cánh tay Tần Lục Nguyệt, nói: "Thật thú vị! Lớn đến từng này rồi, những người khác đều chỉ biết nói với tôi rằng tôi là đại tiểu thư của Nghiêm gia, có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Lại càng không có người dám với tôi, những chuyện hôm nay tôi làm là quá phận. Cô vẫn luôn xuẩn (ngu xuẩn, đần độn) như vậy mà lớn lên sao?"
Tần Lục Nguyệt lúng túng, không biết nên trả lời vấn đề này
Nghiêm Nặc quả nhiên là thẳng thắn!
Bất quá, Nghiêm Nặc cũng không chờ mong Tần Lục Nguyệt trả lời vấn đề này, lại nói: "Vì cô là người đầu tiên dám cả gan nói thật với tôi nên tôi bỏ qua cho cô."
Tần Lục Nguyệt lại một lần nữa xấu hổ, nói: "Cảm ơn."
Lúc này, Mễ Khả Nhi cùng Tông Minh Hạo đã đi tới chỗ hai người.
Tông Minh Hạo cao lớn, tuấn mỹ lập tức trở thành tâm điểm chú ý cả mọi người. Dường như ánh mắt của tất cả những người phụ nữ đều tụ hội lại trên người hắn. Hắn có hầu hết mọi thứ, khó có thể không tỏa sáng như vậy.
"Thật sự cảm ơn Nghiêm tiểu thư thay vợ tôi giải quyết chuyện bất bình vừa rồi." Tông Minh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Lục Nguyệt, lúc sau mới hướng Nghiêm Nặc nói: "Bất quá, bất quá chỉ là hiểu lầm. Khả Nhi, phải vậy không?"
Mễ Khả Nhi lập tức nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ là tôi nghe nói hai vị tiểu thư Tần gia, từ nhỏ cảm tình đã rất tốt, cho nên mới phá lệ mời tiểu thư Tần Giai Nhân tới đây làm bạn. Nào nghĩ đến...."
Mễ Khả Nhi một bộ tiếc nuối, tiếc hận biểu tình, nói với Tần Lục Nguyệt: "Tần tiểu thư, thật sự xin lỗi. Tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này. Người đâu, dẫn Tần tiểu thư đi chỉnh trang lại một chút."
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người đi tới, quay về phía Tần Lục Nguyệt nói: "Tần tiểu thư, mời đi bên này."
Bọn họ gọi là Tần tiểu thư mà không phải Tông thiếu phu nhân.
Tông Minh Hạo cũng không sửa lại đúng, Tần Lục Nguyệt cũng làm bộ nghe không hiểu.
Tần Lục Nguyệt thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."_Nói xong, xoay người muốn đi, cũng không có liếc mắt nhìn Tông Minh Hạo lấy một cái mà hướng về phía Nghiêm Nặc cười ôn nhu.
Có lẽ là do Tần Lục Nguyệt không chịu xin sự giúp đỡ từ Tông Minh Hạo trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên không thoải mái lên.
Hiện tại, nhìn nó quay về phía Nghiêm Nặc mỉm cười, đáy lòng Tông Minh Hạo chợt co thắt.
Đối với người khác cô ấy có thể cười?
Một giây khi Tần Lục Nguyệt đi qua Tông Minh Hạo, ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn duỗi tay ra bắt lấy Tần Lục Nguyệt.
Tần Lục Nguyệt sửng sốt.
"Anh đi cùng em."_Tông Minh Hạo nhẹ nhàng mở miệng.
Giây tiếp theo, sắc mặt Mễ Khả Nhi cùng Tần Giai Nhân đồng thời biến đổi.
Ánh mắt Tần Giai Nhân tham lam vẫn luôn nhìn Tông Lục Nguyệt, lại không dám làm càn, bộc lộ ý định của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tông Minh Hạo nắm cổ tay Tần Lục Nguyệt rời đi.