Nghiêm Nặc để điện thoại treo (vẫn kết nối cuộc gọi), mang theo vẻ mặt như muốn được khen ngợi nhìn Tần Lục Nguyệt, nói: "Anh hai tôi nhất định có thể giúp cậu lấy lại được mặt mũi! Đến lúc đó cậu có thể thoải mái mà lên mặt!"
Tần Lục Nguyệt rất bối rối.
Nghiêm nhị thiếu mà đến thì không chỉ đơn giản là giúp mình lấy lại mặt mũi đâu. Mà còn giúp mình nổi tiếng được nữa cơ!
Một trong Thập đại công tử của tỉnh S đấy.
Cho dù là về giá trị nhan sắc hay là thân phận địa vị, tất cả mọi người trong công ty quảng cáo Hưng Minh cộng lại cũng không bằng một góc của Nghiêm Sâm.
"Vẫn là từ bỏ thôi?"_Tần Lục Nguyệt theo bản năng không muốn đi cùng Nghiêm Sâm, bỗng dưng trong đầu nó lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Tông Minh Hạo.
A, thật là! Mình làm sao lại nghĩ đến anh cơ chứ?
Mình tuyệt đối không thể tìm anh để đóng giả làm bạn trai được.
Được rồi, thực ra cả Nghiêm Sâm và Tông Minh Hạo đều không thích hợp đóng giả làm bạn trai mình.
Thân phận của họ quá mức tôn quý, cho nên không thể được!
"Chuyện này quyết định xong rồi!"_Nghiêm Nặc kiên quyết không cho Tần Lục Nguyệt từ chối, kéo tay nó nói: "Chúng ta đi chỗ khác ăn! Sau đó đi xem biểu diễn người cá, không phải cậu vẫn luôn muốn xem biểu diễn người cá sao?"
Tần Lục Nguyệt lắc đầu nói: "Không được! Đi chơi cả ngày rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không, Nghiêm nhị thiếu chắc chắn sẽ trách mình!"
Nghiêm Nặc còn chưa mở miệng, Nghiêm Sâm ở đầu bên kia đã nói: "Công chúa, em đi chơi cả ngày rồi, vẫn chưa chơi đủ sao?"
Nghiêm Nặc suy nghĩ một chút, nói: "Em biết rồi! Đến đón em đi!"
Nghiêm Nặc cúp điện thoại, nói với Tần Lục Nguyệt: "Sắp tới mình không còn rảnh nữa, cha mình sẽ đưa mình đến công ty để hỗ trợ cho anh hai. Cho nên, có thể mình sẽ không gặp được cậu trong một thời gian rồi!"
"Không sao! Chỉ cần chúng ta còn ở trong một thành phố thì thỉnh thoảng gặp mặt ăn cơm cũng không khó!"_Tần Lục Nguyệt cười tươi nói: "Tiểu Nặc, cố lên!"
Nghiêm Nặc cười thật tươi với Tần Lục Nguyệt!
Một lát sau, Nghiêm Sâm tự mình lái xe đến đón Nghiêm Nặc trở về.
Tần Lục Nguyệt cười cười vẫy tay tạm biệt bọn họ, sau đó mới gọi xe để trở về Biệt viện Tây Trang.
Trên đường về, Nghiêm Sâm vừa lái xe vừa xoa đầu Nghiêm Nặc, hỏi: "Em thích Tần tiểu thư đến thế sao?"
Ánh mắt Nghiêm Nặc nhìn xa xăm, nói: "Anh hai, anh không thấy cô ấy rất giống người kia sao?"
Nghiêm Sâm im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Đều đã qua rồi, Tiểu Nặc."
"Anh hai, có một số chuyện, em không thể nào quên được!"_Nghiêm Nặc nhỏ giọng nói.
Bên trong xe, là một khoảng tĩnh lặng.
Tần Lục Nguyệt về đến Biệt viện Tây Trang, cả người đều được thả lỏng!
Ha ha ha, tốt quá! Đêm nay Tông Minh Hạo không về nhà, đêm nay mình không phải tự trói bản thân thành cái bánh chưng nữa rồi!
Vì thế, Tần Lục Nguyệt vui vẻ đi tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
.
..
...
Lúc này, ở một thành phố khác, Tông Minh Hạo nghe thuộc hạ báo cáo xong, ánh mắt chim ưng hiện lên một tia nghiền ngẫm: "Ra vậy, Nghiêm Sâm làm bạn trai của Tần Lục Nguyệt?"
Tiểu Triệu vội vàng cúi đầu, lúc Tổng giám đốc nói ra câu này, dường như có chút nghiến răng nghiến lợi mà không biết.
"Đúng vậy! Thưa Tổng giám đốc!"_Tiểu Triệu trả lời: "Là do Nghiêm gia đại tiếu thư tự gọi điện nói với Nghiêm Sâm!"
"Ồ!" Ngón tay thon dài của Tông Minh Hạo nhẹ nhàng gõ theo nhịp trên mặt bàn, chậm rãi nói: "Đúng rồi, Nghiêm gia dạo này có phải đang hợp tác với công ty Quốc Hữu làm một hạng mục đường hầm cho xe đi dưới biển không?"
"Vâng, Tổng giám đốc! Người phụ trách là Nghiêm nhị thiếu!"_Tiểu Triệu lập tức trả lời: "Hiện giờ đã sắp kí được hợp đồng. Nếu không có gì thay đổi thì trong ngày tới là có thể ký hợp đồng!"
Tông Minh Hạo từ từ mở miệng nói: "Tôi đột nhiên rất có hứng thú với hạng mục đó! Tiểu Triệu, đi đánh tiếng với công ty Quốc Hữu, hỏi bọn họ xem có hứng thú muốn hợp tác với tập đoàn Tông thị không?"
Tiểu Triệu lập tức cúi đầu, cố gắng giấu đi ý cười trong mắt, thấp giọng trả lời: "Vâng, Tổng giám đốc! Tôi lập tức đi làm ngay!"
Tiểu Triệu rời khỏi, Tông Minh Hạo lúc này mới ngước mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Mình thật ra muốn xem xem, Nghiêm Sâm không thể làm bạn trai cô được nữa thì cô sẽ làm như thế nào!
Hừ!
Mình sẽ không thừa nhận, mình ghen!bg-ssp-{height:px}
Tuyệt đối không phải!
Hắn bất chấp tất cả, không quản thời gian, nhanh nhanh xử lí xong công việc để về nhà.
Từ trước tới giờ, hắn chưa từng mong muốn về nhà như này bao giờ!
.
..
...
Tần Lục Nguyệt một mình ở trong căn phòng to như vậy, quả thật rất vui vẻ.
Tốt quá, hôm nay cuối cùng mình cũng có thể yên tâm mà ngủ rồi! Dù có trèo lên giường cũng không sợ!
Tần Lục Nguyệt ánh mắt thèm thuồng, nhìn cái giường lớn kia.
Thật muốn lên đó nằm!
Nhưng mà mình không dám!
Nhìn cái nhà tắm trong phòng, nhớ đến Tông Minh Hạo không cho nó dùng, Tần Lục Nguyệt lại càng tò mò không biết trong đấy có cái gì.
Mình muốn xem nhà tắm này có gì khác mà Tông Minh Hạo lại không cho mình đi vào.
Tần Lục Nguyệt rón rén đi qua, vươn tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Đúng lúc này, ngay phía sau vang lên giọng nói: "Thiếu phu nhân, điện thoại của cô!"
Tần Lục Nguyệt rút tay lại! Trả lời: "Được! Tôi đến ngay!"
Tần Lục Nguyệt lập tức quay người đi tới cửa, ngoài cửa quản gia đang cầm diện thoại chuẩn bị đưa cho nó: "Thiếu phu nhân, đây là điện thoại của cô!"
Tần Lục Nguyệt cầm điện thoại, nói: "Cảm ơn!"
Quản gia đi rồi, Tần Lục Nguyệt cũng không có hứng thú muốn xem trong phòng tắm có gì nữa.
Thu dọn một chút, chuẩn bị đi ngủ.
Nói cũng rất lạ, mấy hôm trước trong phòng có Tông Minh Hạo rất đáng sợ, nhưng mình rất nhanh đã ngủ được.
Nhưng mà hôm nay, một mình ở phòng, mình lại không cách nào ngủ được.
Trằn trọc mãi, rốt cục nó cũng mơ màng ngủ được.
...
Đến nửa đêm, Tông Minh Hạo trở về. Hắn muốn trở về Biệt viện Tây Trang này nhanh nhất có thể.
Khi hắn vừa bước vào, lòng hắn dường như yên bình trở lại. không còn cảm giác cô đơn, vắng vẻ nữa.
Loại cảm giác này, năm qua mình chưa bao giờ có. Nó vừa kì lạ lại vừa quen thuộc, làm mình có chút không thể thích nghi được.
Nhưng dường như nó cũng không tệ cho lắm, hơn nữa, mình dường như còn có chút mong chờ nó.
Hắn gần như là chạy vào phòng ngủ, khi hắn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đang nằm trên ghế sô-pha, lòng hắn như bình yên trở lại.
Theo bản năng, hắn bước đi thật nhẹ nhàng, chầm rãi đi về phía bóng dáng ấy.
Cúi người xuống nhìn, khuôn mặt khi nó ngủ rất xinh đẹp, vừa an tĩnh lại dịu dàng, khiến hắn nhìn mãi không chán. Cho dù nó đang để mặt mộc nhưng vấn rất thanh lệ, làm người khác yêu thích mãi không thôi. Nổi bật nhất là hai hàng lông mi cong tự nhiên và đôi môi hồng nhuận sắc anh đào mềm mại, mê người kia của nó.
Tông Minh Hạo nuốt nước bọt, trong đầu không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh hôm trước hắn cường hôn nó.
Cái xúc cảm ấm áp mềm mại kia, còn cả hương vị ngọt ngào dây dưa ấy, giống như bùa chú khiến hắn không cưỡng lại được.
Hắn bỗng nhiên rất muốn hôn nó lần nữa! Và trên thực tế, hắn thật sự đã làm như vậy.
Tần Lục Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả bị hôn cũng không biết.
Tông Minh Hạo cười khẽ, giang tay bế nó về giường nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, Tần Lục Nguyệt lại mơ màng mở mắt.
Vừa mở mắt ra, nó đã thấy bản thân đang bị Tông Minh Hạo ôm trong ngực.
Cả hai cùng sững sờ, ngây người ra.