Nhìn thấy nét mặt đầy lưỡng lự của Tần Lục Nguyệt, Tông Minh Hạo nói: "Một mình tôi về là được rồi!"
"Thiếu gia, lão phu nhân nhấn mạnh, nhất định Ngài phải trở về cùng thiếu phu nhân!"_Quản gia cười, uyển chuyến bổ sung: "Tiên sinh và phu nhân không có ở nhà."
Nghe được câu này, Tần Lục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tông phu nhân Lương Hồng Mân tương đối không thích Tần Lục Nguyệt. Chồng bà ấy, tức là Chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Tông thị thì tỏ ra không lạnh không nóng với nó. Cuối cùng, về phía Tông lão phu nhân, Lục Nguyệt vẫn không hiểu bà ấy đối với nó là như thế nào, bởi vì mỗi lần gặp, bà ấy đều nhìn nó bằng ánh mắt thâm thúy, khiến nó không hiểu gì cả.
Tần Lục Nguyệt vẫn chưa xác định được, Tông lão phu nhân rốt cuộc là thích nó hay ghét nó.
Nhưng khi nghe nói Lương Hồng Mân không ở nhà, Tần Lục Nguyệt vẫn thở mạnh ra.
Cả Tông gia, đến một người thích mình cũng không có, làm sao mình dám chạy đến đấy ăn cơm.
Tông Minh Hạo nhìn thoáng qua Tần Lục Nguyệt mới lên tiếng: "Được rồi! Ngày mai chúng tôi sẽ về nhà ăn cơm với bà nội."
Quản gia cung kính nhận lấy túi của Tần Lục Nguyệt và Tông Minh Hạo, lui ra chỗ khác.
"Tôi đi rửa mặt trước."_Tần Lục Nguyệt nhỏ giọng nói.
Nói xong, nó quay người bước lên lầu.
Tần Lục Nguyệt vừa đi, Tiểu Triệu đã xuất hiện, báo cáo với Tông Minh Hạo: "Tổng Giám đốc, việc điều tra chuyện kia của thiếu phu nhân đã có tin tức. Sau khi lấy mẫu xét nghiệm, phòng thí nghiệm hôm nay đã gửi kết quả cuối cùng, Tần lão gia quả nhiên không phải chết vì bệnh. Cái chết của Tần lão phu nhân cũng không đơn giản. Như vậy, có thể thấy được, tai nạn của cha mẹ thiếu phu nhân gặp phải năm đó, e rằng không chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường."
Ánh mắt Tông Minh Hạo nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Tần Lục Nguyệt, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác đau lòng.
Cô gái nhỏ này, mới sinh ra vài ngày thì cha mẹ đã chết thảm vì tại nạn xe, không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ.
Bây giờ lớn lên, còn phải gánh trên vai trọng trách điều tra chuyện năm ấy.
Cô ẩy, có gánh vác nổi không?
"Tiếp tục điều tra."_Tông Minh Hạo gật đầu nói.
"Tổng Giám đốc, có cần nói cho thiếu phu nhân chuyện này không?"_Tiếu
Triệu hỏi.
"Tạm thời đừng nói."_Tông Minh Hạo suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Bỗng nhiên hắn không muốn nhanh chóng điều tra ra chân tướng năm đó nữa.
Điều tra ra rồi, có phải Tần Lục Nguyệt sẽ rời khỏi đây?
Tưởng tượng đến hình ảnh nó rời đi, Tông Minh Hạo trong lòng có chút khó chịu.
Tông Minh Hạo lại bổ sung thêm một câu: "Đừng vội! Cứ từ từ mà tra!"
Tiểu Triệu lập tức hiểu được ý của hắn, trả lời: "Tôi hiếu rồi, Tổng Giám đốc!"
Tông Minh Hạo về phòng, thấy Tần Lục Nguyệt đang quỳ rạp trên đất, cắm cúi tìm cái gì đó, hắn nhịn không được, hỏi: "Cô đang tìm gì vậy?"
Tần Lục Nguyệt không ngẩng đầu lên, vừa tìm vừa trả lời: "Ngày mai trở về, nhất định không thể ăn mặc quá tùy tiện. Vốn, mọi người đã không thích tôi, ăn mặc tùy tiện như vậy sẽ càng chán ghét tôi hơn!"
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nói: "Biệt viện Tây Trang có một đội ngũ stylist riêng."
"Hả?"_Tần Lục Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu.
"Ngày mai, họ sẽ chọn cho cô quần áo phù hợp, cô không cần phải bận tâm về việc này nữa. Cô chỉ cần phối hợp tốt với bọn họ thôi."_Nhìn vẻ mặt của Tần Lục Nguyệt, Tông Minh Hạo nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói: "Cho nên, cô không cần lo lắng về vấn đề ngày mai nên mặc cái gì, cô chỉ cần quan tâm, trong ngày này làm sao để cảm ơn tôi là được rồi."
Tần Lục Nguyệt lập tức trả lời: "Tôi sẽ tiếp tục nghĩ!"
"Tốt! Không còn sớm nữa, có nhanh đi ngủ đi!"_Tông Minh Hạo nói xong câu này, xoay người muốn đi.
"Anh đi đâu vậy?"_Tần Lục Nguyệt hỏi theo thói quen.
Mấy ngày nay, hai người xem như cùng ăn cùng ngủ, Tần Lục Nguyệt cũng dần quen với sự có mặt của Tông Minh Hạo.
Tuy rằng, mỗi người ngủ một nơi...!???
"Cô giữ tôi lại?"_Tông Minh Hạo hỏi, khóe miệng hắn cong cong, trên mặt có ý cười.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Nguyệt ngay lập tửc đỏ bừng lên: "Không, không phải! Tôi... tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!"
Tâm tình Tông Minh Hạo bỗng trở nên rất vui vẻ, lần đầu tiên phá lệ mà tốt bụng giải thích cho nó: "Tôi ở thư phòng bên cạnh. Nếu cô có chuyện tìm tôi, có thể sang bất cứ
bg-ssp-{height:px}
lúc nào."
Tần Lục Nguyệt đỏ mặt, hai tai nó cũng đỏ bừng: "À, vậy anh đi đi!"
Tông Minh Hạo cười khẽ: "Được, cô cũng đi ngủ sớm đi!"
"Ừm!"_ Lục Nguyệt dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu, gật gật đầu.
Tông Minh Hạo đi đến thư phòng, ở đó có không ít chuyện đang chờ hắn xử lí.
Thật ra, hôm nay hắn rất bận.
Nhưng mà khi hắn nghĩ đến việc Tần Lục Nguyệt không có bạn trai đi cùng sẽ bị mọi người gây khó dễ thì hắn liền mất kiên nhẫn không thể tiếp tục xử lí công việc nữa.
Hắn bảo Tiểu Triệu đem hết tất cả những công việc cần xử lí về nhà, còn mình thì chạy đến khách sạn, giải vây cho nó.
Đương nhiên, những việc này, Tần Lục Nguyệt không thể biết được.
Nó rất vui vẻ cho nên đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Đến khi Tông Minh Hạo xử lý hết công việc thì đã là nửa đêm.
Như thường lệ, Tông Minh Hạo ôm nó từ sô-pha đặt lên giường, rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tần Lục Nguyệt lại rón rén quay về sô-pha rồi giả vờ như có chuyện gì không xảy ra. Tông Minh Hạo cũng giả vờ như không biết gì.
Hơn ngày trôi qua, ngày nào cũng như vậy, giữa hai người luôn duy trì trạng thái hài hòa.
Da mặt Tần Lục Nguyệt được rèn luyện nên không còn bất ngờ và đỏ mặt nữa, sáng nào cũng rón rén chạy về ghế sô-pha, nó làm rất thuần thục.
Dù sao Tông Minh Hạo cũng không phát hiện, mình cứ bình thường như vậy là được rồi._Nó nghĩ.
---
Ăn sáng xong, quả nhiên có người đến thiết kế tạo hình cho Tần Lục Nguyệt.
Bọn họ quan sát khí chất và vóc dáng của Lục Nguyệt, sau đó rẩt nhanh chọn cho nó một bộ váy phù hợp.
Nhà tạo mẫu tóc hí hoáy một lúc đã làm xong kiểu tóc cho nó.
Bàn tay của chuyên viên trang điểm thì như có phép thuật vậy, biến nó từ một cô gái ngây thơ, dễ thương thành một mỹ nhân tao nhã, sang trọng.
Người phụ trách trang phục đã chọn một chiếc váy rất hợp với khí chất của nó. Đó là chiếc váy dài màu tím, khi nó mặc vào thì càng tôn lên vẻ cao quý, sang trọng.
Sau khi hoàn thành, Tần Lục Nguyệt hồi hộp đứng trước mặt Tông Minh Hạo hỏi: "Như này, có được không?"
Tông Minh Hạo vừa ngẩng đầu đã ngây người ra.
Đẹp quá!
Trong trí nhớ của hắn, Lục Nguyệt chưa bao giờ đẹp đến vậy.
Vốn dĩ, nó nên như thế này từ sớm.
"Không đẹp sao?"_Tần Lục Nguyệt cực kì khẩn trương.
Nếu mình không đủ trang trọng, nhất định sẽ bị lão phu nhân ghét thêm đấy!
Đôi mắt của Tông Minh Hạo sâu thêm vài phần, giọng cũng thấp hơn, trả lời: "Rất đẹp!"
Nói xong, Tông Minh Hạo đột nhiên sửa lại: "Tạm được!"
Tần Lục Nguyệt há hốc mồm.
Thế là thể nào? Rốt cuộc là đẹp hay không đẹp vậy?
Quản gia nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình đang giả bộ ngạo kiều (nghĩ một đăng làm một nẻo) không nhịn được cười.
Rõ ràng muốn khen thiếu phu nhân, nhưng giữa chừng lại sửa lại, đáng yêu y như lúc nhỏ vậy.
Tông Minh Hạo đứng lên nói: "Được rồi, cứ để vậy đi! Nếu đổi nữa thì rất rắc rối! Chúng ta nên đi rồi!"
Tấn Lục Nguyệt cầm túi mà stylist đưa cho, đuổi theo Tông Minh Hạo.
Nhưng mà nó đang đi giày cao gót, không đi nhanh được nên căn bản là không thể theo kịp tốc độ của hắn.
Tông Minh Hạo dường như đã nhận ra sự khẩn trương và lo lắng của nó, theo bản năng đi chậm lại, chờ nó theo kịp, rồi mới đi tiếp.