Chương
Cô ngồi xuống phía đối diện anh, rất tự nhiên vắt chanh vào tô cho anh cười nói: “Anh mau ăn đi cho nóng, em nấu đảm bảo ngon, không phụ dạ dày của anh đâu”
Cô vừa nói cũng vừa vắt chanh vào tô của mình, Dương Tử Sâm chưa đụng đũa mà hỏi: “Sao trễ vậy mới về”
“Em ăn cơm với mẹ xong mới về, ách..”
Nói đến một nửa cô chợt dừng lại rồi như có như không nhìn anh hỏi: “Đừng nói anh đang chờ em nhé?”
Phát hiện ra điều này tâm tình của Bạch Ngọc Lan bỗng chốc vui vẻ, Dương Tử Sâm ánh mắt có chút né tránh lại nói: “Không có.”
“A, vậy sao, thật buôn nha, nguyên ngày hôm nay em đều rất nhớ anh, lẽ nào anh không nhớ em chút nào sao?”
Bạch Ngọc Lan bỗng trở nên âu sầu, lại len lén quan sát biểu hiện của anh.
Cô nhìn thấy khuôn mặt của Dương Tử Sâm có chút ửng đỏ, thế nhưng anh lại không chịu thừa nhận, hai môi mím chặt.Bạch Ngọc Lan không nỡ làm khó anh thở dài một hơi: “Được rồi, em ăn đây anh cũng mau ăn đi”
Nói rồi cô lại bỏ cả đĩa rau vào tô của mình, biết anh không ăn rau nên cô cũng chẳng san sẻ cho anh làm gì, mất công anh lại bỏ ra.
Lâu rồi mới ăn lại bún bò Bạch Ngọc Lan ăn rất tích cực, trái ngược với cô Dương Tử Sâm lại chưa đụng đũa.
Bạch Ngọc Lan ăn được hai miếng liền dừng lại hỏi: “Sao, sao anh không ăn, lẽ nào anh không thích ăn bún bò?”
Dương Tử Sâm thấy vẻ mặt khẩn trương của cô lại nhàn nhạt nói: “Tay tôi đau không nhấc đũa được.”
“Tay anh bị làm sao, đâu đưa em xem.”
Bạch Ngọc Lan muốn bắt lấy tay anh nhưng bị anh rút lại.
“Không có gì đáng ngại, vết thương cũ thôi”
Dương Tử Sâm nói làm cô liên tưởng đến cánh tay đầy sẹo của anh, anh nói vết thương cũ là chỉ cái đó sao, cô đau lòng hỏi: “Có đau lắm không hay em lấy thuốc bôi cho anh nhé, sẽ đỡ hơn một chút.”
“Tôi đói bụng.”
Câu trả lời của anh không chút ăn khớp.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy liền nhanh chóng nói: “Để em đút cho anh ăn sau đó lại đi bôi thuốc Cô di chuyển đến bên cạnh anh dùng cả thìa lẫn đũa đút từng miếng cho Dương Tử Sâm, anh vô cùng rất phối hợp há miệng ra ăn từng ngụm một.
Lúc anh Dương Tử Sâm luôn dán mắt nhìn gương mặt của cô, trừ mẹ anh ra đây là gương mặt dịu dàng thứ hai anh nhìn thấy, cô khiến anh không rời được mắt.
Đút xong tô búng cũng là mười lăm phút sau, Bạch Ngọc Lan lại rút tờ khăn giấy trên bàn lau khóe miệng cho anh, xong xuôi cô liền đứng dậy.
Mắt thấy cô muốn rời đi Dương Tử Sâm theo bản năng bắt lấy tay cô nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Em đi lấy cao bôi cho anh.”
Bạch Ngọc Lan trả lời.
“Không cần, ngồi xuống ăn đi”
Dương Tử Sâm trầm giọng nói, anh không nghĩ cô lại quan tâm đến mình như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng anh lại có chút áy náy.
“Nhưng tay anh đau, để em bôi cao cho anh trước rồi ăn sau cũng được mà”
Cô nhẹ giọng nói, không muốn anh phải đau đớn.
Trái tim của Dương Tử Sâm có chút níu lại anh có chút khàn giọng mở miệng: “Tôi hết đau rồi, mau ngồi xuống”
“Thật không?”
Bạch Ngọc Lan có điều nghi ngờ lại quan sát sắc mặt của anh, thấy vẻ mặt anh bình thường không có biểu hiện gì là đau đớn mới chịu ngồi xuống ăn tô mì của mình.
Trì hoãn lâu như vậy bún cũng đã nở ra Bạch Ngọc Lan có chút không muốn ăn thế nhưng cô cũng không nỡ bỏ tô bún liền câm đũa lên ăn.
Ăn được hai miếng mặt mày cô nhíu lại, nước lạnh bún nở rau nhữn thật sự là không còn chút ngon nghẻ nào, cô lại vớt mấy miếng thịt bò lên ăn trước, sau đó chỉ còn lại bún với rau cô đấu tranh tâm lý dữ dội.
lúc muốn gắp lên ăn thì đôi đũa không cánh mà bay.
Cô không khỏi ngơ ngác nhìn người đàn ông đối diện mình, anh lại nhàn nhạt nói: “Không ăn được thì đừng cố ăn”
“Không sao, em vẫn ăn được, đây là một tay em nấu bỏ đi rất tiếc, anh đưa đũa cho em đi”
“Tôi đã bảo không cân ăn” Giọng nói của Dương Tử Sâm đột nhiên lạnh mấy phần, mặt cũng đanh lại.