Chương
Lê Phương lại nháy mắt với cô một cái, lẽ nào cô lại không thể đối phó với đám người này sao, lại nói người bọn họ nhằm vào là Ngọc Lan đâu liên quan gì đến cô.
Trên sân khấu hôn lễ đã bắt đầu mở màn, sau khi MC nói những lời cần nói thì cô dâu chú rể và người nhà đôi bên cũng dần dần bước lên sân khấu.
Bên dưới hàng chục máy quay đều hướng về bọn họ, Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh ông Dương không có cảm xúc gì cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà cùng Tử Sâm, ở thế giới của hai người, nơi đông người này thật sự không thích hợp với cô, nếu không mang danh phận đại thiếu phu nhân cô cũng không đứng đây rồi.
Lại nói hôn lễ của Dương Tử Hiên có kích thích gì đến anh không, chưa kể qua ngày mai Cao Kỳ Anh bước vào nhà họ Dương rồi anh sẽ như thế nào, mặc dù anh chủ yếu ở trong phòng nhưng người sống chung một nhà lẽ nào không chạm mặt nhau.
Cô có thể nhìn ra Dương Tử Hiên là cố tình lấy Cao Kỳ Anh để chọc điên Tử Sâm, nếu không cũng sẽ không cố tình mang cô ta đến gặp mặt anh.
Xem ra sau này cô phải cẩn thận không để anh chạm mặt hai ngươi này.
Mười lăm phút sau mọi nghi thức trên sân khấu mới kết thúc, vừa xong cô liên nói với ông Dương một tiếng rồi rời khỏi nhà hàng, mặc dù đã đói bụng nhưng cô không muốn ở đây thêm một phút nào, cô nhớ anh rồi.
Bạch Ngọc Lan ngôi trên taxi hai mươi phút sau liên vê tới nhà họ Dương, vừa vào nhà cô đã lập tức vào phòng tìm Dương Tử Sâm, Bạch Ngọc Lan mở cửa ra vui mừng nói lớn: “Em về rồi đây.”
Cô nói xong lại phát hiện trong phòng không một bóng người, anh không có trong phòng, nụ cười trên khuôn mặt của cô có chút cứng đơ lại đi đến thư phòng nhưng cũng không thấy người.
Vừa lúc có lại thấy Tiểu Khải đi đến, cô lập tức hỏi: “Đại thiếu gia đâu rồi?”
“Thiếu gia ở căn nhà gỗ bên kia.”
Tiểu Khải đụng phải cô có chút giật mình theo bản năng trả lời.
Phù, cô còn tưởng anh xảy ra chuyện gì chứ, nói thế nào hôm nay cũng là ngày đặc biệt cô sợ anh suy nghĩ nhiều.
“Anh ấy đã ăn cơm chưa?”
Bạch Ngọc Lan thở một hơi lại hỏi.
“Từ sáng đến giờ thiếu gia luôn ở trong căn nhà gỗ đó chưa bước ra ngoài, tôi có gọi mấy lần thiếu gia cũng không phản ứng.”
“Cậu thấy tâm trạng của anh ấy thế nào, có đau buồn hay tức giận hay không?”
Bạch Ngọc Lan thăm dò, trước tiên cô cũng phải biết tâm tình của anh thế nào để dễ an ủi.
Tiểu Khải lại lắc đầu nói: “Không có, lúc cô vừa đi cậu ấy liên đi đến đó, tâm trạng cũng không thấy gì thay đổi.”
“Vậy sao?”
Bạch Ngọc Lan có chút nghi hoặc, nếu anh bình thường thì đến căn nhà gỗ ấy làm gì.
“Không phải lúc trước cậu có nói với tôi khi nào tâm trạng anh ấy tôi tệ mới đến đó à, sao hôm nay lại tới đó? Lại còn nhốt mình trong đó, cậu có chắc anh ấy không có vấn đề gì không?”
Bị người nghi ngờ Tiểu Khải âm thầm lườm cô một cái rồi nói: “Tôi làm sao biết được tâm tình của thiếu gia, mấy lúc cô ra ngoài cậu ấy thường hay đến đó.”
“Bỏ đi, tôi đến xem anh ấy thế nào cậu chuẩn bị chút đồ ăn mang đến đó cho tôi, nhớ, chuẩn bị cho hai người, tôi cũng đói rồi.”
Nói xong Bạch Ngọc Lan bước đi.
Tiểu Khải ở phía sau lại nói: “Nhưng mà tôi phải đem đồ đến cho thiếu gia.”
“Đem cái gì, đưa đây tôi mang cho anh ấy.”
Bạch Ngọc Lan ngoắc ngoäc tay.
“Cô chờ đi, tôi vào thư phòng lấy.”
Tiểu Khải có chút hậm hực, rõ ràng cậu chỉ cần nghe theo thiếu gia thôi từ khi nào phải nghe theo người phụ nữ này chứ.
Nói thì nói vậy cậu cũng không dám không nghe, nỗi đau ngày ấy cậu vẫn còn cảm nhận rõ ràng đây, đúng là người phụ nữ tàn ác, chẳng trách thiếu gia cũng phải nghe lời cô ta.
Năm phút sau Bạch Ngọc Lan có mặt ở trước căn nhà gỗ, cô đưa tay lên muốn gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng gõ lạch cạch bên trong, tiếng này vô cùng quen thuộc, chính là tiếng gõ máy tính, anh đang dùng lap sao? Bạch Ngọc Lan lại nhìn xấp tài liệu trong tay mình, cô không mở ra xem nhưng một cọc dày thế này hắn là tài liệu gì đó quan trọng.
Trâm tư một lúc cô mới gõ cửa hai cái, bên trong tiếng gõ lap dừng một chút một giọng nói trầm ấm truyền ra: “Vào đi.”
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh nắng hắt vào qua khe cửa, Dương Tử Sâm chỉ chăm chú nhìn vào màn hình laptop không để ý người vào là ai, dường như cho rằng người đó là Tiểu Khải.