Chương
Cao Kỳ Anh ra vẻ như một chủ nhà khoanh tay đứng trước cửa ra lệnh cho Tiểu Khải.
“Cô, cô đừng có mà quá đáng, thiếu gia…”
Tiểu Khải đang muốn măng người thì Dương Tử Sâm lại trâm giọng lên tiếng: “Tiểu Khải, mặc kệ cô ta, đẩy tôi vào.”
Trước giờ Tiểu Khải luôn nghe theo lời của Dương Tử Sâm, nghe anh nói vậy cậu cười lạnh một tiếng ngầm hiểu ý không quan tâm Cao Kỳ Anh còn đang đứng chặn cửa thản nhiên đẩy xe đi vào, coi cô ta là không khí.
Khi chiếc xe còn cách Cao Kỳ Anh nửa bước chân cô ta theo bản năng lùi về phía sau: “Mày, mày dám.”
Tiểu Khải lại cố tình đẩy xe nhanh hơn một chút khiến cô ta sợ hãi muốn tránh sang một bên lại loạng choạng té xuống.
“Á,”
“Xì, đáng đời.”
Tiểu Khải thấy cô ta té ngã liên lè lưỡi cười nhạo.
“Các người đứng lại đó.”
Cao Kỳ Anh bị chọc tức chống tay đứng dậy ở phía sau quát lên.
Thế nhưng hai người phía trước không ai để ý đến cô ta một mạch đi vào trong phòng, Cao Kỳ Anh không cam lòng bước theo sau đi vào bên trong.
Tiểu Khải nghe thấy tiếng bước chân quay mặt lại: “Ai cho cô vào phòng ngủ của đại thiếu gia.”
“Một kẻ hầu như mày mà cũng dám hống hách trước mặt tao sao, đúng là chủ nào tớ nấy.
Dương Tử Sâm, anh nghĩ mình còn là tổng tài người người ngưỡng mộ tôn kính nữa sao, phi, bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế phải nhờ người đẩy xe lăn có cái gì kiêu ngạo, có giỏi anh thử đứng lên đi xem nào, ha, tôi quên mất có lẽ cả đời này anh cũng chẳng có cơ hội đấy.”
Cao Kỳ Anh thẹn quá hóa giận lời nào cũng dám nói ra.
Cô ta cảm thấy chửi như vậy còn chưa đã lại muốn chửi tiếp: “Năm đó tôi bỏ anh đúng là lựa chọn đúng đắn, anh xem anh, bây giờ trông có khác nào một kẻ vô dụng không, đã tàn rồi thì ngôi yên một chỗ đi lại còn thích đi lại trước mặt người khác, anh không biết sao bộ dạng hiện tại của anh đúng là khiến người ta chán ghét.”
Sắc mặt của Dương Tử Sâm thay đổi theo từng lời nói của cô ta, lúc u ám xám xịt, lúc lạnh lẽo u uất, Tiểu Khải đã bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đang dân giảm xuống, cậu tức giận nhìn Cao Kỳ Anh gào lên: “Người phụ nữ điên này, cô nói đủ chưa, ai cho phép cô nhục mạ đại thiếu gia.”
Tiếng quát của Tiểu Khải rất lớn khiến mấy người hâu đang làm bên ngoài nghe thấy liên tò mò chạy lại xem.
Cao Kỳ Anh bị một người hầu nạt nộ càng thêm uất hận, cô ta ỷ mình là nhị thiếu phu nhân không ai dám làm gì liên đi đến giáng xuống mặt của Tiểu Khải một bạt tát.
“Bốp.”
Cái tát vô cùng vang dội khiến mấy người đứng xem hoảng hốt.
“Mày là thăng quỷ nào mà dám mắng tao, mày còn không xem tao là ai.”
Cao Kỳ Anh vốn dĩ là tiểu thư danh giá, trước nay không quen nghe người ta chửi bới mắng nhiếc nên bị Tiểu Khải nói một câu cô ta đã không chịu được mà ra tay đánh người.
“Cô…”
Tiểu Khải bị đánh một cái vừa đau vừa cay, ánh mắt đỏ ngầu như muốn xông lên liều mạng với Cô ta.
Dương Tử Sâm cũng không ngoại lệ, chiếu theo tính cách lúc trước anh đã không nhịn được ném đồ đánh đuổi người rồi nhưng Dương Tử Sâm lại kìm nén chỉ lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cút ra ngoài.”
Ánh mắt của Dương Tử Sâm vừa sắc bén vừa lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Cao Kỳ Anh có chút sợ hãi nhưng nghĩ Dương Tử Sâm chỉ là một tên tàn phế không thể làm gì mình cô ta liên can đảm nói: “Anh, anh có quyền gì mà đuổi tôi, kẻ tàn phế như anh xách dép cho tôi còn không xứng.”
“Khẩu khí đúng là lớn nhỉ?”
Một giọng nói lành lạnh vang lên ở phía sau khiến đám người hầu đang đứng xem theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Thấy người đến là ai bọn họ theo bản năng dạt qua một bên đồng thời cũng cúi đầu chào hỏi: “Đại, đại thiếu phu nhân.”
Bạch Ngọc Lan vốn dĩ đang tức giận trong người về đến nhà lại nghe có người khinh nhục Dương Tử Sâm cả người cô như muốn bùng nổi, từng bước đi về phía trước, cách Cao Kỳ Anh một bước thì dừng lại cười lạnh: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Không phải chỉ là một tên tàn phế thôi sao?”
Cao Kỳ Anh không biết điều gì đang đón đợi cô ta kiêu căng trả lời.