Chương
“Ha ha, cũng đúng, muốn xách em ra ngoài cũng phải đụng được đến em, có điêu như anh nói cậu ta không phải là đối thủ của em, thế nào, anh thấy em có lợi hại hay không?”
Bạch Ngọc Lan được dịp khoe khoang.
Dương Tử Sâm nhìn bộ dạng đắc ý của cô ánh mắt trở nên dịu dàng, lại vô thức đưa tay lên xoa má cô giọng nói ấm áp: “Em là độc nhất vô nhị.”
“Đây là lời khen hay là anh cảm thấy em không ai sánh bằng? Lại nói lúc nãy anh bảo Tiểu Khải ném Cao Kỳ Anh đi như vậy không thấy xót sao?”
Cô cho rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ta nhưng nhìn thái đội của anh khi nấy lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, rốt cuộc anh còn yêu cô ta không.
Lúc này đây Bạch Ngọc Lan rất nghi ngờ điêu này, không yêu sẽ không hận, mà trong mắt anh thể hiện rõ sự oán hận với cô ta nhưng mà thái độ của anh lại khiến cô vô cùng hoang mang.
“Hừ, tôi chỉ xót em.”
Dương Tử Sâm bất thình lình nói một câu.
Trong khi Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp phản ứng anh lại nói tiếp: “Bạch Ngọc Lan, từ nay về sau em không được bị thương nữa được không?”
Anh đã không thể làm gì cho cô anh càng không muốn cô vì mình bị thương, vết thương của cô như lưỡi dao đâm thẳng vào mắt anh, rất đau.
“Tử Sâm, anh…”
Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp nói xong một câu thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người nhìn nhau một cái Dương Tử Sâm nhíu mày không vui Bạch Ngọc Lan lại rời khỏi người anh nói: “Để em ra xem là ai.”
Nhưng mà cô còn chưa bước xuống đã bị ai đó kéo lại: “Đừng đi, mặc kệ bọn họ, ở đây với tôi thêm chút nữa.”
Cô ở trong lòng anh cười nhẹ, người đàn ông này từ khi nào lại chủ động như vậy, có điều cô lại thích anh thế này hơn, bọn họ càng gần nhau thì càng thân nhau hơn.
Bên ngoài tiếng gõ cửa lại vang lên nhưng Bạch Ngọc Lan không quan tâm, khó lắm anh mới chủ động kéo cô lại làm sao lại vì người ngoài kia mà bỏ qua cơ hội ở cùng anh.
Mà lúc này trên lâu hai Cao Kỳ Anh đang nước mắt ngắn nước mắt dài cáo trạng với bà Xuân.
“Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con xử lý Bạch Ngọc Lan đó, cô ta dám chửi con trước mặt người hâu trong nhà mẹ nói con sau này làm sao còn mặt mũi làm nhị thiếu phu nhân nữa, còn có Dương Tử Sâm, biết con đang mang thai anh ta lại cố tình kêu người ném con ra ngoài.”
Khuôn mặt của bà Xuân càng ngày càng đen lại, rõ ràng bà ta đã thuê người xử lý Bạch Ngọc Lan rồi cơ mà tại sao con nhỏ này lại có thể quay về, đám người kia rốt cuộc làm ăn thế nào? Tức chết bà ta.
Lại nhìn Cao Kỳ Anh bà ta càng thêm tức giận thế nhưng cô ta còn đang mang thai bà ta chỉ có thể ém nhẹm cơn tức lại, vốn dĩ Tử Hiên chỉ nói vậy để lừa ông già ai dè cô ta lại có thai thật, đúng là phiền phức.
“Được rồi, đừng có khóc nữa, con nhìn con xem có ra dáng một thiếu phu nhân không, nói thế nào con cũng là một trâm anh lẽ nào có một con bé nhà quê mà con cũng không giải quyết được sao.”
Bà Xuân mặt mày xám xịt, vốn tưởng rằng cô ta vào nhà họ Dương có thể giúp đỡ một tay trị hai kẻ kia một tay không ngờ vẫn là đến tay bà ta, thật vô dụng.
“Mẹ, con đang mang thai cũng phải nghĩ cho đứa bé làm sao có thể manh động.”
Cao Kỳ Anh tìm cớ thoái thác, sự thật là lúc đó Bạch Ngọc Lan quá hung dữ cô ta không dám phản kháng.
Lúc này có một người hầu đi đến thấp thỏm nói: “Phu nhân, tôi gõ cửa phòng của đại thiếu gia rất nhiều lần nhưng không ai mở cửa, tôi, tôi không biết phải làm sao.”
“Giỏi cho một Bạch Ngọc Lan.”
Bà Xuân phẫn nộ đứng bật dậy, mấy người có mặt ở đây ai nhìn bà ta cũng tràn vẻ sợ hãi, chỉ có Cao Kỳ Anh là vui sướng khi người sắp gặp họa, nhìn bộ dạng này mẹ chồng khẳng định không bỏ qua cho Bạch Ngọc Lan kia rồi.
Không còn cách khác bà Xuân không nhịn nổi chỉ có thể đi xuống phòng của vợ chồng Bạch Ngọc Lan.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, lần này có chút dồn dập kèm theo đó là tiếng người: “Đại thiếu phu nhân, phu nhân muốn gặp cô, mau mở cửa ra.”
Không gian trong phòng yên tĩnh chưa được bao lâu lại bị người bên ngoài làm phiên Bạch Ngọc Lan ngẩng mặt lên có chút không vui nói: “Đúng là biết ra lệnh cho người khác, xem ra lân này mẹ chồng đã đến tận cửa rồi, Tử Sâm, em đi gặp bà ta.”
“Tôi đi cùng em.”
Dương Tử Sâm nghiêm túc nói.