Chương
Bạch Ngọc Lan đặt một ngón tay lên môi anh không cho anh nói tiếp thay vào đó cô lại nhẹ nhàng nói: “Em đã bảo rồi em sẽ bảo vệ anh anh không cần làm điều gì cả mỗi ngày yêu em nhiều một chút là em đã mãn nguyện rồi.”
“Nguyện vọng của em chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Dương Tử Sâm không nói nên lời.
“Ai nói đơn giản, để anh tin tưởng em không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư đâu chỉ thiếu điều móc tim gan cho anh xem thôi thế mà còn chưa có được trái tim của anh kìa.”
Giọng điệu của Bạch Ngọc Lan không tránh được sự oán trách.
Dương Tử Sâm thoáng chốc trâm mặc, những gì cô làm cho anh anh đều xem trong mắt, ngay cả tình cảm của cô anh cũng có thể cảm nhận được rõ rệt nhưng mà anh…
Không phải anh không động lòng với cô chỉ là anh không có can đảm nói ra được lời yêu, từ khi phải ngồi xe lăn mọi sự tự tin của anh cũng đã bị liệt theo đôi chân này, bên cạnh tự ti anh sợ rất nhiều thứ khác, sợ bản thân mình không cách nào cho cô những thứ cô muốn.
Dương Tử Sâm anh lúc trước luôn kiêu ngạo với bản thân vậy mà lúc này lại một chút kiêu ngạo cũng không có chỉ có tự ái và dẫn vặt.
Bạch Ngọc Lan không biết anh đang nghĩ gì thấy vẻ mặt chán nản, bất lực của anh tim cô lại đau nhói, anh khẳng định lại tự đánh giá thấp bản thân rồi.
“Dương Tử Sâm, em sẽ đợi anh.”
Bạch Ngọc Lan bất thình lình nói ra một câu làm Dương Tử Sâm không kịp phản ứng chỉ kịp thoát khỏi suy nghĩ.
Cô nhìn anh dịu dàng như nước nói ra từng câu từng chữ: “Dù có xảy ra chuyện gì, dù mọi người nghĩ anh thế nào thì em vẫn luôn có lòng tin với anh, cho nên em nguyện ý đợi anh, đợi đến lúc anh có thể bước ra khỏi vỏ bọc của mình hoàn toàn tiếp nhận em tiếp nhận thế giới này, thời gian của chúng ta còn dài nên em không vội em cũng tin một điêu ngày đó cũng sẽ không lâu đâu, phải không ông xã của em?”
Bạch Ngọc Lan nháy mắt với anh còn nhấn mạnh hai tử ông xã, trong không gian chỉ có hai người lại ở khoảng cách gân cô có thể nghe rõ từng nhịp đập của anh, nó vô cùng rộn ràng như vì cô mà đập.
Chuyện bị người bắt cóc Bạch Ngọc Lan không nói với ông Dương nhưng chuyện thuốc của Tử Sâm cô không thể không nói.
Lúc ông Dương nghe được thuốc có vấn đề sắc mặt không thể nào tốt hơn, ông lại câm đơn thuốc bí mật cho người điều tra, Bạch Ngọc Lan tin tưởng ông có thể điều tra được chuyện này nên vô cùng an tâm.
Cô lại nói: “Ông nội, vậy tạm thời cháu sẽ không để Tử Sâm uống thuốc nữa, cháu thấy dạo gần đây anh ấy tốt lên rất nhiều rồi, trước kia tính tình anh ấy khó chịu, cáu gắt e là cũng do thuốc này mà ra.”
“Ừm, cháu nói có lý, ta sẽ điều tra chuyện này, hừm, kẻ nào to gan lại dám bày trò trước mặt ta.”
Ông Dương không tránh được tức giận.
“Có chuyện này cháu không biết có nên nói với ông hay không.”
Bạch Ngọc Lan có chút đắn đo.
“Cháu cứ nói đi, trong nhà này không có chuyện gì mà không thể nói với ta.”
Ông Dương coi như là khuyến khích, lâu ngày ông cũng có niềm tin với Bạch Ngọc Lan.