Chương
Dương Tử Sâm mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hai cúc áo phía trên không được gài để lộ ra cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện, trên tay còn cầm một bông hồng kết hợp với nụ cười ngả ngớn của hắn không khác nào một lãng tử đào hoa.
Trong mắt những người phụ nữ khác hẳn ta có thể là một lãng tử chịu chơi nhưng trong mắt Bạch Ngọc Lan Dương Tử Hiên không khác nào ba cái thằng cà lơ phất phơ ngoài chợ, chuyên lấy việc bỡn cợt con gái ra để tôn lên bộ dạng phong lưu của mình.
Cảnh tượng này vừa hay rơi vào ánh mắt của hai người cách đó không xa, một ánh mắt đầy vẻ ghen tị tức giận, một ánh mắt lại thâm sâu khó lường.
“Đủ rồi đấy, đúng là không biết ngượng miệng, vợ cậu còn đang đứng ở đằng kia kìa.”
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn Cao Kỳ Anh đứng ở bụi hoa hồng bên kia, đúng lúc cô cũng nhìn thấy Dương Tử Sâm ở phía đối diện.
Nhìn thấy anh khuôn mặt lạnh lùng của cô lại trở nên ôn nhu dịu dàng, mặc kệ Dương Tử Hiên cùng bông hoa hồng trên ta hắn cô cầm bó hoa trên tay đi thẳng về phía Dương Tử Sâm.
“Sao anh lại tới đây, không phải anh còn đang bận vẽ à?”
Lúc cách anh hai bước Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.
Dương Tử Sâm không nói gì chỉ lắng lặng nhìn cô, cho đến khi cô đến trước mắt mình liền không do dự kéo cô ngồi lên đùi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Tử Hiên, hắn cũng đang từng bước đi về phía bọn họ, nhìn cảnh tượng này lại lành lạnh nói: “Không ngờ anh cũng có ngày đánh dấu chủ quyền.”
“Tránh xa cô ấy ra.”
Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, lần đầu tiên sau khi vụ tai nạn xảy ra anh nói chuyện với Dương Tử Hiên không có giận dữ mà chỉ có lạnh nhạt cảnh cáo.
“Ha ha, anh làm sao có thể cấm tôi đây, tôi chỉ cần hai ba bước là có thể đi tới trước mặt chị dâu còn anh thì sao, lăn xe mòn tay cũng chưa chắc có thể đi đến hoặc là đến nơi người đã rơi vào vòng tay người khác.”
Đây rõ ràng là khiêu khích, Bạch Ngọc Lan trong lòng tức giận muốn mở miệng măng Dương Tử Hiên nhưng phút chốc cô lại cảm nhận được vòng tay ở eo càng thêm siết chặt, lời nói lại nghẹn ở cổ họng, quay đầu nhìn người đàn ông của mình, anh sẽ không bị Dương Tử Hiên đả kích chứ? Biểu hiện của anh vô cùng rõ ràng, anh đã hoàn toàn bị Dương Tử Hiên đả kích nhưng còn đang cố kìm nén, ánh mắt như hai con dao sắc bén xuyên thẳng qua người Dương Tử Hiên, giọng nói lạnh hơn cả băng: “Nợ cũ nợ mới có một ngày tôi sẽ trả cho cậu gấp bội.”
“A.”
Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại cười lớn: “Ha ha ha, anh bây giờ còn biết đe dọa tôi sao, nhìn lại xem bây giờ vị thế của anh thế nào, đứng còn không đứng nổi còn có thể làm gì tôi, có điêu tôi sẽ chờ đến ngày đó, anh hai à, đừng làm tôi thất vọng đấy.”
Dương Tử Hiên nói ra một câu đầy ẩn ý lại nhìn Bạch Ngọc Lan nói: “Chị dâu, chị cũng đừng làm ra vẻ như yêu thương người anh tàn phế này của tôi như vậy, ai không biết ông nội đã bỏ ra bao nhiêu tiền để cưới chị cho anh ta, chị lại làm ra vẻ thanh cao làm gì, còn không nhìn lại mình đi chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ ham muốn danh lợi mà thôi.”
“Dương Tử Sâm, ông nội xem như rất yêu thương anh còn kiếm cho anh một người vợ vừa xinh đẹp vừa khôn khéo nhưng lẽ nào thông minh như anh lại không nhìn ra, người phụ nữ này ngoài mặt yêu anh thực chất lại vô cùng ghê tởm anh đấy, anh xem ngay cả vị hôn thê bao nhiêu năm của anh cũng bỏ anh theo tôi thì người phụ nữ trong lòng anh bây giờ cũng sẽ có ngày đâm anh một nhát mà theo tôi thôi.”
Dương Tử Hiên không ngừng buông ra những lời chia rẽ tình cảm của hai người, khóe miệng còn nhếch lên một cái.
Bạch Ngọc Lan nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc cũng không thể nhịn nữa, cười lạnh nói: “Đây đúng là lời nói của những kẻ chuyên đi phá đám người khác, có vẻ như hôn nhân của cậu không được như mong muốn nên khiến cậu ghen tị chúng tôi thì phải hay là cậu đang ghen tị với Tử Sâm?”
“Chị dâu thật biết nói đùa tôi vì sao lại phải ghen tị anh ta.”
Dương Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng mà hắn không biết một điều biểu hiện này của hắn coi như đã bán đứng hắn.
“Bởi vì anh ấy có một người vợ đối xử với anh ấy chân thành như tôi còn cậu chỉ lấy được một người vợ hai mặt, cậu nói đúng lắm Cao Kỳ Anh có thể bỏ Tử Sâm theo cậu thì một ngày nào đó cậu sa cơ thất thế cô ta cũng sẽ bỏ cậu theo người khác, cho nên tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho câu đấy, bây giờ cậu có tất cả trong tay ai nấy cũng đều vây quanh cậu nhưng lại không có một người chân thành đối xử với cậu, chậc chậc, thật là một đứa bé đang thương.”
“Đáng thương sao, chị dâu, chị đừng có diễn trước mặt tôi, chị thật lòng đối xử với anh trai tôi sao, không, anh ta chỉ là một kẻ tàn phế thôi, mọi người tránh anh ta như tránh ruồi ai sẽ thật lòng với anh ta, nếu không có số sính lễ mà ông nội cho cô, cô vẫn sẽ đối với anh trai tôi như bây giờ sao?”
Hiển nhiên Dương Tử Hiên không tin vào tình cảm của Bạch Ngọc Lan dành cho Dương Tử Sâm, trong lòng hắn chỉ cho rằng cô vì tiền vì danh lợi mới giả vờ đóng kịch trước mặt bọn họ.
“Ha, tôi đối với Tử Sâm như thế nào, thật lòng hay giả ý chỉ cần anh ấy cảm nhận là được, cậu có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ thể hiện mình là kẻ ghen tị mà thôi, chúng tôi lười nói chuyện với kẻ ghen tị.”