Chương
Bạch Ngọc Lan thấy một bàn đây người giờ lại trống trải cô liên nói: “Chúng cháu mời ông ăn cơm.”
Cô nói chúng cháu cũng đại diện cho Dương Tử Sâm, bàn cơm không có những người kia ăn cũng ngon miệng hơn một chút.
Ông Dương vừa ăn vừa nhìn đôi trẻ gắp đồ ăn cho nhau lại vui buôn lẫn lộn, nhìn bộ dạng hiện tại thì tình cảm cảm của hai đứa coi như đã càng ngày càng gắn bó có điều thấy Tử Sâm trước nay không gắp đồ ăn cho ai ngay cả ông lại gắp cho vợ nó như thế ông lại có chút tủi thân.
Bên ngoài ba người đứng trước cổng Dương gia chờ taxi, bà Xuân không khỏi dặn dò Lưu Hồng nhiều điều.
Lưu Hồng thì vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy nên câu nghe câu không, còn bực mình nói: “Mẹ, con ghét chị ta.”
“Mẹ biết rồi, mẹ nhất định sẽ tìm cách trả thù cô ta cho con, bây giờ con cứ ở khách sạn đi được không?”
Bà Xuân nhẹ giọng an ủi.
“Con muốn ở cùng anh Hiên, hay là để anh Hiên đến khách sạn cùng con.”
Lưu Hồng nhõng nhẽo yêu câu.
Bà Xuân bị ý tưởng của cô con gái nuôi này làm cho cả kinh, nghiêm giọng nói: “Con bé này, chưa nói đến hai đứa chỉ là anh em, chỉ nói đến việc anh Hiên con là nhị thiếu gia của Dương gia thì tuyệt đối không thể đi chỗ nào khác.”
“Bọn họ đâu phải anh em ruột, hơn nữa, chỉ mấy ngày đầu thôi cho con đỡ sợ được không, mẹ nuôi.”
Lưu Hồng vẫn chưa từ bỏ mà năn nỉ bà Xuân, cô ta biết chiêu này rất hữu dụng, mỗi lần có chuyện gì cầu xin chỉ cân nhõng nhẽo với mẹ nuôi mấy câu bà ấy nhất định sẽ đồng ý.
Bà Xuân nhíu mày đưa mắt về Dương Tử Hiên nhưng hắn lại thờ ơ nói: “Anh không ở cùng em được, Lưu Hồng, ngoan ngoãn một chút quên những gì hồi chiều anh nói rồi sao?”
Lưu Hồng rất nghe lời Dương Tử Hiên, cho nên hắn lên tiếng cô ta liền im bặt, cắn cắn môi nhìn hắn nói: “Anh, anh phải nhớ những gì hứa với em, ngày mai phải đưa em đi chơi.”
“Được rồi, ngày mai anh sẽ đi tìm em, tối nay ấm ức cho em rồi.”
Dương Tử Hiên hứa hẹn.
“Nếu vậy anh đưa em đi ăn tối đi.”
Lưu Hồng được voi đòi tiên lại nhận ngay cái lắc đầu của hắn.
“Ông nội còn chờ bên trong anh không đi được, ngày mai sẽ bù cho em.”
Lưu Hồng ỉu xìu có hơi thất vọng nhưng lại nói: “Em biết rồi nhưng mà ngày mai anh phải chiêu theo em đó.”
“Tùy em.”
Dương Tử Hiên cảm thấy có chút phiền não với búp măng non này, nếu như không phải cô ta hữu dụng hắn cũng không khách khí như vậy.
Đúng lúc này taxi cũng đậu trước cổng nhà họ Dương, Lưu Hồng thâm oán trách chiếc xe này sao lại đến nhanh như vậy chứ.
“Hồng à, xe đến rồi con mau lên đi, tới nơi thì gọi điện cho mẹ.”
Bà Xuân tiến lên tách Lưu Hồng và Dương Tử Hiên ra.
Lưu Hồng có chút lưu luyến không muốn buông Dương Tử Hiên nhưng cũng phải chậm rãi bước lên Xe.
Đợi chiếc xe rời đi bà Xuân lại nhìn qua Dương Tử Hiên hỏi: “Con tính làm gì với con bé?”
“Tặng cho một người.”
Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.
“Con…
Cũng không nên làm quá, nói thế nào con bé cũng là…”
“Là cái gì, Lưu Hồng không phải là con gái ruột của mẹ, mẹ còn lo lắng cho cô ta sao?”
Dương Tử Hiên như có như không nói.
“Không phải, ý mẹ là con bé cũng rất vì con, con nên nhân từ với con bé một chút.”
Bà Xuân thở dài nói.
“Mẹ không nên quá yếu mềm nhưng mà mẹ yên tâm cô ta có tác dụng với con nên con sẽ tận dụng đến cùng.”
Nói xong Dương Tử Hiên quay bước vào trong.
Thư phòng ông Dương.
“Tử Sâm à, cháu thử xem trà này đi, đây là một ông bạn ở Nhật gửi cho ta, uống rất thanh mát.”
Ông Dương vô cùng vui vẻ bởi vì Dương Tử Sâm chủ động mở miệng muốn nói chuyện với ông.