Chương
“Em đang cười cái gì.”
Một giọng nói trầm ấm lại vang lên bên cạnh cô, Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói liền quay đầu qua, không biết Dương Tử Sâm đã đến bên mép giường từ lúc nào trên mặt còn mang theo vẻ nghi hoặc.
Bạch Ngọc Lan vẫn chưa thu nụ cười mà còn cười tươi hơn lúc nãy, giọng nói lanh lảnh: “Nguyện vọng được thực hiện nên vui vẻ.”
Dương Tử Sâm biết cô nói đến chuyện gì trong lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ lại hỏi: “Em còn đau không?”
Bạch Ngọc Lan vặn vẹo eo một chút lại nói: “Tốt lắm, không đến nỗi nào.”
Dương Tử Sâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại bảo: “Em lại đây, anh đưa em vào phòng tắm, anh cũng đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi.”
Lúc nãy tỉnh dậy anh ước chừng cô sắp tỉnh nên vệ sinh cá nhân xong liên pha nước nóng cho cô.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy biết anh để ý đến mình nhưng cô lại lắc đầu từ chối: “Không cân đâu em đi được mà, có điêu anh quay đầu một chút được không? Em, em mặc đồ.”
Dương Tử Sâm nhìn vẻ mặt ửng đỏ bẽn lẽn kia của cô có chút bất ngờ, trong lòng tự nhủ người vợ tự cường này của anh cũng có lúc xấu hổ sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng này của cô, thật giống thiếu nữ đôi tám e lệ, đáng yêu, Dương Tử Sâm lại mỉm cười nói: “Tối qua cũng không nhìn thấy vẻ mặt này của em.”
“Anh đang cười nhạo em sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe ý tứ của anh liên rõ, tâm tư có chút bực bội, cô cũng không phải là xấu hổ gì cho cam, chẳng qua là tối qua ánh sáng mờ ảo nhìn cũng như không nhìn nên cô không thấy ngại còn hiện tại, trời đã sáng trưng nếu để cặp mặt kia của anh nhìn tới cô cũng không khỏi lúng túng nên muốn anh quay đầu lại, không ngờ người đàn ông này không những không quay đi mà còn trêu chọc cô.
Lẽ nào ở cùng cô lâu ngày anh cũng nhiễm cái tính trêu ngươi này từ cô rồi sao? Đáng lẽ ra phải là cô chọc khóe anh mới đúng.
Sâu trong lòng Bạch Ngọc Lan có chút bực bội, bao lâu này toàn là cô nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh bây giờ thì hay rồi chỉ trong một đêm mọi thứ liên đảo ngược là sao? Trong khi Bạch Ngọc Lan buồn bực thì lại nghe Dương Tử Sâm nói: “Anh thích bộ dạng này của em.
Thoáng chốc khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan lại càng đỏ thêm, hai mươi mấy năm qua không phải không có đàn ông trêu ghẹo cô nhưng mấy câu nói của những người đó chỉ là tùy tiện thốt ra từ cửa miệng, khen cho có lệ, cô hoàn toàn không để ý, anh lại khác, anh là chồng cô, là người đàn ông của cô, khi anh nói ra câu này cô hoàn toàn không nhịn được côn cào trong lòng, lại bày ra biểu tình của một thiếu nữ mới yêu.
Bệnh viện quốc tế Việt Mỹ.
Trước cửa phòng cấp cứu có hai người đàn ông cao tuổi, một người phụ nữ trung niên trạc bốn mươi và một thanh niên tâm hai sáu hai bảy tuổi trên má in hằn một dấu tay đỏ chói còn chưa phai đi.
Bốn người này chính là ông Dương, ông Cao, bà Xuân và Dương Tử Hiên.
bọn họ đã ngôi ở đây rất lâu khoảng chừng năm tiếng đồng hồ nhưng phòng cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu gì là mở ra.
Ông Cao lo lắng ra mặt, bà Xuân chỉ cảm thấy sốt ruột vì chờ lâu, ông Dương hơi cau mày, còn Dương Tử Hiên mặt không biểu cảm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn đến đây từ lúc bốn rưỡi sáng, bà Xuân nói cho hắn biết Cao Kỳ Anh có nguy cơ sảy thai, bác sĩ đang nỗ lực cứu chữa, nghe vậy hắn chỉ ngỡ ngàng một chút, không có biểu hiện gì là lo lắng, ông Cao thấy hắn thì xông lên tms lấy cổ áo hắn chất vấn đủ điêu nhưng hắn vẫn thờ ơ không nói gì, ông ta muốn đấm hắn một cú lại bị bà Xuân ngăn cản.
Đợi thêm hai tiếng nữa ông Dương lại vào bệnh viện, cũng như ông Cao hắn lại bị “hỏi han”
một hồi nhưng lý do của hắn lại khiến ông thêm tức giận, sau đó một cái tát giáng xuống mặt hắn kèm theo là câu nói: “Mày làm chồng như vậy sao?”
Dương Tử Hiên bị lãnh trọn một bạt tai lại ra vẻ vô lại, không cảm thấy có lỗi hay đau đớn làm ông Dương thiếu chút nữa tăng xông.
Giờ phút này bốn người vô cùng yên tĩnh không ai nói với ai câu nào, chỉ chờ động tĩnh ở bên trong, cũng may không chờ lâu lắm đèn phòng cấp cứu cũng tắt, cánh cửa mở ra, hai người mặc áo xanh từ trong phòng đi ra dáng vẻ mệt mỏi, còn chưa kịp gỡ khẩu trang thì bị một ông lão vượt lên hỏi: “Bác sĩ, cháu gái ta thế nào?”
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không giữ được đứa bé, còn người mẹ bị tổn thương tử cung sau này khó có thể có con nữa.”
Một trong hai vị bác sĩ lên tiếng nói.
Một lời nói của ông ta làm mấy người ở đây sững sờ, ông Cao chân tay bủn rủn muốn té còn may vị bác sĩ trước mặt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông ấy.
“Bác sĩ, cháu gái tôi, cháu gái tôi không thể chữa sao?”
Ông Cao nghẹn ngào nói, đứa trẻ mất cũng không sao nhưng còn người mẹ nếu sau này Kỳ Anh không thể mang thai nữa con bé sẽ sống sao? “Chữa thì có thể nhưng rất khó.”
Bác sĩ thở dài nói, ông làm bác sĩ bao nhiêu năm, mỗi lần thông báo điều này đều hiểu cảm nhận của người nhà.