Chương
“Ngọc Lan, chỉ khi em bước vào căn nhà này anh mới cảm nhận được sự chân thật, đáng tin cậy, ai anh cũng không tin nhưng anh nguyện tin em, vậy em có thể tin anh chứ?”
Dương Tử Sâm đột nhiên trịnh trọng nói.
Cô có thể thấy sự mong đợi trong đôi mắt của anh cơn giận dữ vu vơ cũng vơi dần đi lại sà vào lòng anh nói: “Không phải em đã sớm nói rồi sao anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa đây, ngay từ đầu em vẫn luôn tin tưởng anh.”
“Ừm.”
Dương Tử Sâm thở nhẹ một hơi, anh nói ra được những đè nén trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Phải rồi, mấy lần em cho anh uống thuốc…”
Đột nhiên Bạch Ngọc Lan suy nghĩ đến cái này trong lòng hoảng loạn, mỗi lần cho anh uống thuốc cô đều giám sát anh uống hết thuốc mới thôi, vậy mấy lần đó không phải cô đầu độc anh sao? Dương Tử Sâm biết cô lo lắng điều gì anh vuốt nhẹ tóc cô nói: “Đừng lo, Tiểu Khải đã bí mật đổi thuốc rồi, mấy loại thuốc đó chỉ là thuốc bổ thôi.”
Bạch Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm: “Phù, làm em sợ muốn chết, hôm đi mua thuốc cho anh em mới tình cờ phát hiện ra chuyện này nên không cho anh uống nữa đồng thời cũng nói chuyện với ông, không ngờ cái gì anh cũng biết hết rồi.”
“Xin lỗi đã không nói với em sớm hơn.”
Dương Tử Sâm có chút áy náy.
“Anh có thể giấu tiếp em cũng sẽ không biết vì sao anh lại nói?”
Bạch Ngọc Lan choàng cổ anh như có như không hỏi.
“Vì em là vợ anh, em đã nói tất cả cho anh thì anh cũng phải thành thật với em.”
Dương Tử Sâm đơn giản nói.
“Ừm.
anh rất thức thời.”
Bạch Ngọc Lan hài lòng với câu trả lời này.
Dương Tử Sâm lại thở dài nói: “Haix, nhà có cô vợ cường đại không thể không thành thật, anh còn phải dựa vào em sống nha.”
Giọng nói của anh có nhiễm chút ý cười, Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng cười lại giở giọng điệu nói: “Cưng chỉ cần ngoan ngoãn chị nhất định sẽ bảo vệ cưng một đời bình an.”
“Được, mong chị đại thu nhận tiểu đệ, tiểu đệ nhất định ngoan ngoãn.”
Dương Tử Sâm cũng học theo bộ dạng của cô nói.
Sau đó cả hai cùng cười vui vẻ.
“Dương Tử Sâm, anh không hổ là diễn viên lâu năm, anh có tính đổi nghề hay không, đi làm minh tinh cũng nhiều tiền lắm đó, với nhan sắc và kỹ thuật diễn này của anh chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành ảnh đế, biết đâu còn được giải Oscar nữa cũng nên, đến lúc đó em sẽ là vợ của ảnh đế, thật là vinh hạnh mà.”
Bạch Ngọc Lan càng nói hai mắt càng tỏa sáng.
Dương Tử Sâm nghe cô nói đến văng nước miếng tung tóe lắc đầu cười: “Thứ nhất anh không thiếu tiền, thứ hai anh không làm minh tinh cũng đủ nổi tiếng rôi, em lên các trang báo mạng có báo nào không nhắc đến tên anh không?”
Phút chốc Bạch Ngọc Lan trở nên âu sầu: “Haix, anh không đi làm minh tinh đúng là đáng tiếc.”
“Anh cảm thấy làm một đại thiếu gia nhàn nhã vẫn tốt hơn.”
Dương Tử Sâm như có như không nói.
Bạch Ngọc Lan liếc mắt anh một cái đang định nói gì thì lại nghe tiếng xe bên ngoài, cô và anh nhìn nhau.
“Là ông nội sao?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
“Ừm, là tiếng xe của ông.”
Dương Tử Sâm gật đầu xác nhận.
Ngay lập tức Bạch Ngọc Lan liên rời khỏi lòng anh nghiêm trang ngồi qua một bên, Dương Tử Sâm thấy vậy khẽ cười một tiếng, cô vợ này của anh bình thường không phải can đảm lắm sao tại sao nghe thấy ông nội lại như con mèo ngồi ngoan ngoãn một bên rồi.
“Dương Tử Sâm, anh đang cười nhạo em sao?”
Bạch Ngọc Lan không khỏi trừng mắt với anh.
“Không cười nhạo, chỉ thấy em đáng yêu thôi.”
Dương Tử Sâm thành thật nói, dạo gần đây anh đúng là vinh hạnh chứng kiến nhiều vẻ mặt của cô.
Lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên: “Hai đứa ở đây sao?”