Chương
“Cô ấy là Lưu Hồng, em gái nuôi của tôi, vừa mới từ Pháp về.”
Dương Tử Hiên hai ba câu giới thiệu Lưu Hồng, mà lúc này cô ta vẫn còn chưa buông tay hắn ra.
Cao Kỳ Anh năm trên giường ánh mắt luôn nhìn về phía này đặc biệt là cánh tay của Lưu Hồng đang ông tay chồng cô ta.
Lý nào lại như vậy, con bé này tại sao lại xuất hiện ở đây, còn cùng Tử Hiên đi vào? Cục diện lúc này trở nên rối rắm cũng may bà Xuân ngay sau đó bước vào giảng hòa mấy câu ông Cao mới nguôi giận một chút.
Bà Xuân lại hỏi han người trên giường: “Kỳ Anh, con cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“Con không sao.”
Cao Kỳ Anh trả lời, giọng nói hơi miễn cưỡng.
“Vậy, vậy là tốt rồi, con tỉnh dậy mẹ cũng có thể về nhà nhưng con yên tâm mẹ đã dặn hộ lý bên cạnh chăm sóc con rồi, có gì con cứ gọi họ là được, mẹ và Tử Hiên còn có việc phải đi trước.”
Bà Xuân vội vội vàng vàng nói không quan tâm ông Cao bên cạnh nghe lời bà ta nói xém chút hộc máu.
Bây giờ ông mới biết mẹ chồng và chồng của cháu gái đối với cháu mình như thế nào, dù xót cháu nhưng ông có thể làm gì được đây.
Ông Cao lại nhìn Dương Tử Hiên lạnh giọng nói: “Ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Dương Tử Hiên nhìn ông Cao một cái mới rút tay Lưu Hồng đi theo sau, cô ta hụt hẫng gọi: “Anh Hiên.”
Chẳng ai để ý đến cô ta, bà Xuân lại có chút âm trâm.
Nhà họ Dương.
Bạch Ngọc Lan về tới nhà là bảy giờ tối đáng lẽ cô về sớm hơn nhưng lại ghé vào ven đường mua chút đồ ăn vặt, nói gì thì nói cô cũng không bỏ được mấy món này, thỉnh thoảng thèm vẫn hay đi mua.
Vào trong nhà Tiểu Khải thấy hai tay cô xách mấy bịch tráng trộn cùng trứng vịt lộn liên mở to mắt nói: “Có phần tôi hay không?”
“Không quên cậu đâu mà lo.”
Nói rồi cô đưa bịch bên trái cho cậu ta.
Tiểu Khải vui vẻ nhận lấy không quên nói: “Cảm ơn đại thiếu phu nhân.”
“Đại thiếu gia ở đâu? Đã ăn cơm chưa?”
Bạch Ngọc Lan thuận miệng hỏi.
“Cậu ấy nói chuyện với ông chủ xong lại đến nhà gỗ rôi, vẫn còn chưa ăn cơm, cậu ấy nói khi nào cô về thì đi gọi cậu ấy.”
Tiểu Khải trả lời.
“Ừm, cậu đi gọi đi, à mà ông đã ăn cơm chưa?”
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ hỏi.
Tiểu Khải chẹp miệng nói: “Ông ăn ở phòng riêng rồi, trước nay ông ăn cơm rất đúng giờ.”
Bạch Ngọc Lan ô lên một tiếng lại đi xuống nhà bếp, Tiểu Khải lại chạy đến nhà gỗ, tốc độ nhanh kinh người như không chờ kịp.
“Đại thiếu phu nhân cô về rồi.”
Trong bếp còn hai người là thím Quyên và cô bé mới vào, thấy cô đến bọn họ đều đồng thanh chào hỏi.
“Ừm, dọn cơm lên giùm tôi.”
Bạch Ngọc Lan phân phó lại đưa cho cô bé bên cạnh thím Quyên một bịch bánh tráng nói: “Cho em.”
“A, cảm ơn chị Ngọc Lan, chị thật tốt.”
Cô bé câm lấy vô cùng cảm kích.
“Không biết em có thích ăn hay không chị vẫn mua cho em một bịch.”
Bạch Ngọc Lan cười nói.
trong nhà họ Dương này cũng chỉ có Tiểu Khải và cô bé này tuổi còn vị thành niên, tâm tư còn lương thiện một chút, còn những người kia ai cô cũng không thuận mắt.
“Em rất thích ăn, hồi trước khi chưa vào đây em luôn đi mua bánh tráng trộn về ăn, vào đây rồi em không biết chỗ nào bán hơn một tháng rồi chưa được ăn lại.”
Cô bé cũng hí hửng không kém Tiểu Khải, bình thường cũng thấy hai đứa bé này hay nói chuyện với nhau trông có vẻ thân thiết.
Đồ ăn dọn ra Dương Tử Sâm cũng được Tiểu Khải đẩy vào, Bạch Ngọc Lan đang đập trứng vịt lộn nghe thấy tiếng xe lăn lại ngước mặt nhìn anh cười hỏi: “Anh làm gì tối rồi mà còn đến nhà gỗ.”
“Xử lý chút chuyện thôi, sao em vê lâu vậy?”
Dương Tử Sâm không hài lòng hỏi, anh còn tưởng cô sẽ về sớm hơn.
“Em đã cố về sớm lắm rồi đó, anh còn bảo lâu sao?” Bạch ngọc Lan bĩu môi, thể nào mới gọi là sớm.