Chương
Có điều hai người cũng chẳng ai để ý đến lời bà ta.
Bạch Ngọc Lan đẩy xe lăn của anh lướt qua người bà Xuân đi thẳng ra bên ngoài.
Bà Xuân đứng lặng tại chỗ lúc hai người ra đến cửa liên nghiến răng chửi: “Không có phép tắc.”
Ai cân phép tắc với bà, Bạch Ngọc Lan thâm mắng, cô đã bỏ qua câu chế nhạo của bà ta rồi còn muốn làm tới sao? Ra đến cổng lớn của Dương gia có một chiếc xe đã chờ sẵn hai người ở đó, cô cũng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự đứng ở đó, thấy bọn họ anh ta liên đi đến lại hơi gật đầu với Dương Tử Sâm nói: “Dương tổng.”
Dương Tử Sâm lại phất tay nói: “Tôi không còn là tổng tài của Dương thị nữa đừng gọi Dương tổng.”
“Vâng, Dương tổng, qua hôm nay có lẽ sẽ gọi anh bằng chức danh khác rồi.”
Người trẻ tuổi kia cười nói.
Dương Tử Sâm không phản bác lại nhìn qua Bạch Ngọc Lan nói: “Đây là trợ lý cũ của anh Trần Vĩnh.”
Nói xong anh lại nhìn Trân Vĩnh nói: “Cô ấy là vợ của tôi, Bạch Ngọc Lan.”
Dương Tử Sâm chỉ đơn giản giới thiệu như vậy để đôi bên cùng biết về nhau, Bạch Ngọc Lan trong lòng vui vẻ lại nhìn Trân Vĩnh cười nói: “Chào anh, sau này nhờ anh trợ giúp anh ấy nhiều hơn.”
Người này nhìn thấy Dương Tử Sâm ngôi trên xe lăn không tỏ vẻ khinh bỉ lại tỏ ra tôn trọng nên trong lòng Bạch Ngọc Lan cũng thiện cảm hơn.
“Ha ha, đại thiếu phu nhân khách khí rồi, tôi với Dương…
Đại thiếu gia đây cũng coi như là bạn bè, hơn nữa đây cũng là nghĩa vụ của tôi thôi.”
Trân Vĩnh cười cười nói, thái độ hòa nhã, thân thiện.
“Được rồi, đi thôi.”
Dương Tử Sâm thấy hai người nhìn nhau cười liên lạnh giọng lên tiếng.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy liền đẩy xe lăn đến bên chiếc xe đẳng kia Trần Vĩnh cũng giúp một tay đưa người lên trước lại đưa xe lên, đi với anh còn có cả Tiểu Khải, trước khi Tiểu Khải lên Bạch Ngọc Lan lại dặn dò mấy câu mới để cậu ta lên.
Sau đó lại nhìn Dương Tử Sâm nói: “Em ở nhà chờ anh về”
“Ừm.”
Dương Tử Sâm nhìn cô dịu dàng gật đầu.
Trần Vĩnh ngồi vào ghế lái thấy Dương Tử Sâm lưu luyến nhìn người đứng bên ngoài xe không khỏi trêu chọc: “Ai da, cảm tình của hai vị thật tốt còn chưa đi đã không nỡ rồi sao?”
Hắn vừa dứt lời thông qua kính chiếu hậu lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ai kia liên không dám nói thêm câu nào nữa.
Lúc này chiếc xe mới bắt đầu nổ máy lăn bánh rời đi, Bạch Ngọc Lan nhìn theo chiếc xe chỉ mong anh có thể thuận lợi.
Lúc cô quay vào nhà lại bắt gặp ánh mắt ngờ vực của bà Xuân: “Dương Tử Sâm đi đâu?”
“Từ khi nào mẹ chồng lại quan tâm chồng con như vậy.”
Bạch Ngọc Lan không trả lời mà đá đểu lại bà ta.
Sắc mặt của bà Xuân trâm xuống: “Tôi hỏi thì cô trả lời, con dâu lại dám cãi lại mẹ chông như vậy sao?”
“Con chỉ hỏi thôi cũng chưa cãi lại câu nào không biết mẹ chồng có bị lãng tai hay không?”
“Cô, hỗn láo.”
Bà Xuân giơ tay lên muốn tát cô một cái nhưng bị Bạch Ngọc Lan bắt lấy cổ tay, cô còn cố ý bóp thật chặt khiến bà ta kinh hãi hét lên.
“Xem ra mẹ chồng không nhớ những bài học của lần trước rôi, có một chiêu cũng đừng nhàm chán mà làm đi làm lại.”
Dứt lời Bạch Ngọc Lan mới thả tay bà ta ra bước vào bên trong lại nhìn thấy Cao Kỳ Anh khó khăn đi từng bước xuống.
“Người hầu đâu hết rồi sao không kêu họ đỡ cô đi, lại nói cô cân gì thì gọi bọn họ là được rồi đi ra ngoài làm cái gì.”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt hỏi, mặc dù Cao Kỳ Anh được xuất viện nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu.
“Mặc kệ tôi không cân cô quản.”
Cao Kỳ Anh phân hận nói, cô ta không tin Bạch Ngọc Lan là thật lòng quan tâm mình, trong căn nhà này cô ta không tin ai nữa, ngay cả người chồng chung chăn gối cũng bỏ mặc cô ta ai sẽ quan tâm.
Bạch Ngọc Lan nhún vai, thờ ơ nói: “Tùy cô, tôi chẳng hơi đâu quan tâm người dưng.”
Dứt lời cô lại đi vào phòng bếp, anh nói chỉ lên công ty một chút nên sẽ về trưa, cô muốn tự nấu ăn cho anh.
Thế nhưng cô đi chưa được mấy bước thì đăng sau nghe một tiếng râm.