Chương
“Dương tổng hay là tôi bấm máy cho anh nghe nhé?”
Tố Thư ở bên cạnh đề nghị.
“Không cân.”
Dương Tử Hiên cự tuyệt, nếu không phải ký hợp đồng hắn cũng không đi cùng Tố Thư.
Tố Thư nghe vậy cũng không nói gì ánh mắt lại nhìn qua gương chiếu hậu, người không thấy nhưng lại thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đuổi theo.
Hai ngày sau Bạch Ngọc Lan được quản gia đưa đến tận nhà họ Bạch, cô vừa bước vào còn chưa kịp nói gì Bạch Chấn Hưng đã lên tiếng: “Hợp đồng đâu?”
Bạch Ngọc Lan nhìn ông ta hừ lạnh lại nói: “Ông đưa mẹ tôi ra trước rồi nói chuyện.”
Không nhìn thấy mẹ cô sao có thể dễ dàng đưa hợp đồng cho ông ta chứ, cô cũng không phải con ngốc.
Bạch Chấn Hưng nghe vậy vội mặt lạnh phân phó: “Người đến, đưa bà ta ra đây”
Quản gia lật đật chạy đi, một lát sau lại đi ra theo sau còn có hai người đàn ông kèm cặp bà Lệ.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dạng phờ phạc của mẹ mình lo lắng hỏi, đám người này đã làm gì mẹ cô? “Lan Nhi, Lan Nhi, con gái đáng thương của mẹ, khổ thân con, khổ thân con tôi.”
Bà Lệ muốn nhào tới ôm lấy Bạch Ngọc Lan lại bị hai người đàn ông giữ lại.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra, Lan Nhi”
Bà Lệ không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kèm cặp của hai người đàn ông nhưng sức của bà làm sao bằng hai người đàn ông này, bà có dãy dụa thế nào cũng không thể thoát.
“Mẹ, các ngươi mau thả mẹ tôi ra”
Bạch Ngọc Lan lại nhìn Bạch Chấn Hưng nói.
“Đưa hợp đồng đây rồi tao thả mẹ mày ra”
Bạch Chấn Hưng lạnh lùng nói.
Cô không nói hai lời lấy từ trong túi xách một bản hợp đồng, Bạch Chấn Hưng muốn đoạt lấy nhưng bị cô giữ chặt lại lui về phía sau một bước làm ông ta hụt tay.
“Mày, đến giờ phút này rồi mày còn không đưa cho tao sao?”
“Giao người giao vật, đưa mẹ tôi qua đây”
Muốn lấy hợp đồng từ tay cô cũng không dễ như vậy.
Bạch Chấn Hưng tức giận nhìn cô, sao ông lại có một đứa con gái vô phép như vậy, năm đó không nhận nó đúng là một quyết định chính xác.
Ông lại ra hiệu cho quản gia mang bà Lệ đến đây cách Bạch Ngọc Lan một bước ông ta lại giữ chặt bà lại lạnh giọng nói: “Mau đưa đây”
“Hừ”
Bạch Ngọc Lan không đưa trực tiếp cho ông ta mà ném về phía xa.
Không ngoài dự kiến của cô Bạch Chấn Hưng thả mẹ cô ra chạy đến chỗ đó lấy bản hợp đồng, Bạch Ngọc Lan không chút chần chừ ôm lấy mẹ mình.
“Mẹ, bọn họ không làm khó mẹ chứ, con đã đến rồi, con đưa mẹ về nhà”
Ôm con gái trong tay Bà Lệ không khỏi òa khóc: “Con gái đáng thương của mẹ, sao con ngốc thế hả, mẹ đã bảo mặc kệ mẹ rồi cơ mà sao con lại vẫn kiên quyết gả chứ, mẹ không cần ra khỏi nhà họ Bạch cũng được, mẹ chỉ cần con hạnh phúc thôi, hu hu hu”
“Mẹ, đừng khóc, con gả đến nhà họ Dương rất tốt mẹ không cần lo lắng.”
Bạch Ngọc Lan không khỏi an ủi bà Lệ.
“Tốt cái gì chứ, đám cưới lại không có chú rể sau này con phải làm sao?”
Bà Lệ càng khóc mãnh liệt hơn.
Bạch Ngọc Lan không biết phải làm sao với mẹ mình, cô biết mẹ lo lắng cho cô trong lúc nhất thời cô chỉ có thể để cho mẹ khóc.
“Sáng sớm khóc lóc cái gì, ồn chết đi được”
Một giọng nói khó chịu vang lên khiến bà Lệ đang khóc dừng lại.
Bạch Ngọc Lan nhìn Bạch Ngọc Châu đang từ cầu thang xuống dưới chỉ hừ nhẹ một tiếng, cô lại vỗ vỗ vai mẹ mình nói: “Chúng ta đi thôi, con không muốn mẹ đứng trong căn nhà này thêm giây phút nào nữa.”
Nói xong cô tính đưa mẹ đi thì bà Vương lại lên tiếng: “Khoan đã.”
“Bà còn muốn cái gì nữa?”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nhìn bà ta.
“Mày gả vào nhà họ Dương rồi tốt nhất an phận một chút đừng làm ảnh hưởng đến Bạch gia nếu không mẹ mày đừng mong sống tốt” Bà Vương không khỏi cảnh cáo.