Chương
Nói rồi Bạch Ngọc Lan lại đưa ly nước đến đến bên miệng anh, Dương Tử Sâm theo bản năng uống từng ngụm nước cô đút cho mình, lại cảm tỉnh thân như được tưới mát, cơ thể vốn dĩ đang cương cứng cũng thả lỏng ra.
Dương Tử Hiên lại như có như không nhìn Bạch Ngọc Lan, đôi mắt thể hiện rõ sự tìm tòi nghiên cứu, theo lẽ thường Dương Tử Sâm phải hất tay người phụ nữ này ra mới đúng anh ta vậy mà còn thuận theo, thật hiếm gặp.
Dương Tử Sâm cũng nhìn ra ánh mắt của Dương Tử Hiên rơi vào người phụ nữ bên cạnh mình anh theo bản năng gạt nhẹ tay của Bạch Ngọc Lan ra thâm trầm nói: “Đủ rồi”
Anh không muốn uống nữa cô cũng không ép lại đặt ly nước xuống bên cạnh.
lúc này Dương Tử Hiên lại đưa cho anh tờ báo nói: “Công ty đang quảng bá một bộ sản phẩm mới anh xem qua hẳn sẽ hài lòng”
Dương Tử Sâm không cầm chỉ nhìn tờ báo trong tay hắn nhìn thoáng qua anh ánh mắt anh lại rơi vào hình ảnh người mẫu được phóng to trên mặt báo, không phải anh nhìn người mẫu mà là nhìn bộ trang phục mà người mẫu đang mặc.
“Ngũ Sắc Phi Thương, Dương Tử Hiên”
Dương Tử Sâm nghiến răng, phẫn hận nhìn Dương Tử Hiên, hai tay không ngừng run rẩy, phút chốc mọi vật dụng trên bàn cũng bị anh một tay quét sạch xuống đất tạo ra những tiếng kêu loảng xoảng định tai nhức óc.
Bạch Ngọc Lan có chút giật mình nhìn hai người cô hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói cái gì, tại sao Dương Tử Sâm nhìn thấy tờ báo lại đột nhiên nổi giận? Ngược lại với cô, việc Dương Tử Sâm phản ứng như vậy Dương Tử Hiên đã lường trước được hắn mỉm cười đắc ý nói: “Anh hai cũng không cần kích động như vậy, anh đã thành ra như vậy rồi, mọi thứ cứ để tôi lo là được, anh chỉ cần làm một đại thiếu gia ở trong nhà hưởng phúc là được.”
Nói xong hắn còn cười một tiếng vô cùng khoái trá.
Không thể không nói Dương Tử Sâm bị những lời nói này của hắn kích thích anh hít một hơi thật sâu lớn giọng quát: “Cút, cút ra ngoài hết cho tôi.”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút mất kiên nhẫn, còn tiện tay lấy một cái chén quăng về phía Dương Tử Hiên, hắn lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, còn không quên nói lời công kích, “Anh chỉ có một chiêu này thôi sao? Anh hai, anh thật dễ xúc động”
Dương Tử Sâm mặt đỏ bừng càng thêm tức giận, đúng vậy anh ngoài ném đồ vật ra cũng không thể làm gì hắn, cơ thể anh cứ thế run lên từng đợt, bao nhiêu chén đĩa trên bàn đã bị anh ném đi hết, không còn gì để ném nữa.
Lúc này Bạch Ngọc Lan đã phản ứng lại cô lại ngồi xuống bên cạnh xen lăn phủ tay lên bàn tay gầy trơ xương của Dương Tử Sâm dõng dạc nói: “Anh càng tức giận cậu ta càng thêm khoái chí, vậy anh cần gì phải khiển người khác sung sướng, bình tĩnh lại chút đi”
Mặc dù không biết chuyện gì khiến người đàn ông này kích động nhưng trước mắt cô cần phải an ủi anh cái đã.
Bàn tay đột nhiên bị người phủ lên thân thể của Dương Tử Sâm phút chốc cứng đờ đôi mắt nhìn sang cô, anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt cô là sự dịu dàng khó tả.
“Nào, làm theo lời tôi anh nhằm mắt vào sau đó hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, phải để bản thân mình thoải mái, đừng kích động.”
Bạch Ngọc Lan từ từ dẫn dắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu.
Dương Tử Sâm như bị thôi miên làm theo lời của Bạch Ngọc Lan nhằm mắt hít thở, cô lại ở một bên xoa xoa bàn tay cho anh, chẳng hiểu sao trong phòng không lạnh mà tay anh lại lạnh như vậy.
Chẳng bao lâu Dương Tử Sâm cảm thấy bàn tay mình ấm dần lên đồng thời cũng cảm nhận được làn da mềm mại của người phụ nữ, anh giật giật tay mấy cái, trong lòng cảm thấy chán ghét nhưng lại không nỡ rút tay ra.
Dương Tử Hiên nhìn hai người trước mặt “ngọt ngào tình cảm”
sắc mặt có chút âm trầm hắn còn định nói thêm cái gì thì điện thoại lại vang lên, không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì hắn nghe xong liền lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người cùng đống đổ vỡ dưới đất, lúc này Bạch Ngọc Lan mới cảm thấy tâm tình của Dương Tử Sâm dịu xuống, cơ thể cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cô thở nhẹ một hơi, còn tưởng anh sẽ đẩy cô ra chứ.
Hai người im lặng không ai nói câu nào Bạch Ngọc Lan thấy anh nhằm mắt yên tĩnh cũng không dại dột lên tiếng làm phiền anh, đúng lúc này Dương Tử Sâm lại đột nhiên mở mắt ra.
Chạm vào đôi mắt không cảm xúc của anh Bạch Ngọc Lan có chút sững sờ, cô lại nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Dương Tử Sâm không trả lời chỉ nhìn chăm chăm vào cô, anh không hiểu sao lại nghe theo lời người phụ nữ này điều này khiến anh có chút bức bối trong lòng, lại nhìn xuống bàn tay của hai người Dương Tử Sâm lại mạnh mẽ rút tay ra đẩy xe lăn đi chỗ khác.
Một buổi sáng trôi qua không mấy tốt đẹp, nhìn bóng lưng người đàn ông kia cô lại gọi người hầu vào dọn dẹp đống đổ nát dưới đất, thấy tờ báo còn nằm trên bàn cô tiện tay lấy lên đọc.
Nội dung cũng không có gì đặc biệt chủ yếu là giới thiệu sản phẩm của tập đoàn Dương thị nhưng nhìn đến bốn chữ Ngũ Sắc Phi Thương cô lại nhớ đến đoạn đối thoại của hai người đàn ông, đây là tên của bộ trang phục này có đề dưới tên Dương Tử Hiên, vấn đề là Dương Tử Sâm tại sao lại trở nên kích động như thế, lẽ nào bộ sản phẩm này có vấn đề gì sao? Nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn trong căn phòng tối kia cô muốn hỏi nhưng lại thôi vì sợ anh lại kích động lần nữa.