Chương
Bạch Ngọc Lan một lời khó nói hết cảm xúc trong lòng lúc này cô lại tiếp tục chiến đấu với chín quả trứng còn lại, nói sao thì ăn vẫn là quan trọng nhất, trứng nguội rồi ăn không ngon.
Ăn xong Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ mới có bảy giờ cô kêu người hâu dọn dẹp cho mình rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô vừa ăn trứng xong cũng phải khử mùi mới đến gặp Dương Tử Sâm được, ông Dương bảo cô phải đưa anh đến phòng ông lúc nãy trong bữa cơm cô định nói không ngờ lại vì mấy quả trứng lại không thể nói.
Đến thư phòng của anh, Bạch Ngọc Lan gõ cửa thì Tiểu Khải đi ra cậu ta thấy cô muốn đóng cửa lại nhưng cô nhanh tay hơn giữ cánh cửa hỏi: “Anh ấy ăn xong rồi sao, tôi vào gặp anh ấy một chút”
“Thiếu gia không muốn ai làm phiền, cô đi đi”
Tiểu Khải chặn cửa không cho cô vào.
“Cậu nghĩ có thể chặn được tôi sao”
Bạch Ngọc Lan vặn vặn tay, không thể nói bằng lời thì cô dùng hành động còn không được sao.
Tiểu Khải khinh thường hành động của cô, cho rằng một người phụ nữ như cô không thể làm gì được mình, nhưng chưa đầy một phút sau cậu ta phải hối hận vì ý nghĩ này của mình.
Bạch Ngọc Lan không vì cậu ta còn tuổi vị thành niên mà buông tha, cô liền lên gối đá vào hạ bộ của cậu ta.
Tiểu Khải không nghĩ cô sẽ ra tay với mình, cậu ta không kêu đau nhưng sau đó lập tức khụy gối xuống ôm hạ bộ của mình, Bạch Ngọc Lan khoanh tay nhoẻn miệng một cái không khỏi khen ngợi, “Khá lắm, chàng trai trẻ”
Nói xong cô lại hiên ngang đi vào bên trong, Dương Tử Sâm đang ngồi trước bàn đọc sách dường như muốn đọc một cuốn sách nào đó nhưng lại nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Lan, ở góc độ này anh hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi hành động lúc nãy của cô.
Ánh mắt của Dương Tử Sâm nheo lại, người phụ nữ này vậy mà có võ lại còn là Karate, thân thủ cũng không kém chút nào, lúc trước anh cũng từng học môn võ thuật này nên nhìn một cái liền nhìn ra.
Bạch Ngọc Lan đến trước mặt anh cười cười nói: “Dương đại thiếu gia, ông nội muốn gặp riêng anh với tôi, anh có thể đi cùng tôi một chuyến hay không?”
Cô không dám nói ông Dương muốn gặp toàn bộ mọi người, nói vậy sợ anh càng không đi.
Thế nhưng dù cô có nói như vậy Dương Tử Sâm vẫn lạnh lùng cự tuyệt, “Không đi.”
“Tại sao chứ, tôi nghĩ ông nội có chuyện quan trọng muốn nói anh không thể đi một lần sao? Đi một chút thôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian của anh”
Bạch Ngọc Lan khuyên.
Dương Tử Sâm lại cười giễu nói: “Cô nói tôi làm thế nào lên câu thang?”
“Tôi cống anh lên.”
Bạch Ngọc Lan không suy nghĩ nói, cô có thể vác bao gạo một tạ, người đàn ông này cũng chỉ khoảng bảy mươi ký đi, cô vẫn có thể cáng đáng được.
Lời cô vừa nói xong sắc mặt của Dương Tử Sâm trâm xuống hẳn, giọng nói thêm phần lạnh lùng, “Tôi không cần phụ nữ cõng, cô đang khinh thường tôi sao ”
Thấy anh sắp có dấu hiệu phẫn nộ Bạch Ngọc Lan lại nói: “Công anh cũng không phải coi thường anh, Dương Tử Sâm, anh đừng luôn suy nghĩ người khác coi thường mình được hay không?”
“Nói như vậy cô không coi thường tôi sao?”
Từ ngày Dương Tử Sâm anh tàn phế không một người phụ nữ nào không dè bỉu khinh thường anh, ngay cả người phụ nữ anh yêu cũng quay lưng chê bai anh anh không cho rằng người phụ nữ này ngoại lên, tất cả phụ nữ đều hám lợi như nhau.
“Tôi không có.”
Bạch Ngọc Lan vô cùng chắc chắn nói.
“Cô nghĩ tôi sẽ tin sao, nếu không phải ông nội cho cô chút lợi lộc cô sẽ đồng ý làm vợ của tôi sao?”
Dương Tử Sâm mỉa mai.
“Làm sao anh mới tin tôi không coi thường anh, nói thật nhé Dương Tử Sâm, người coi thường anh chính là bản thân anh mới đúng”
Bạch Ngọc Lan dõng dạc nói sau đó lại thấy người đàn ông này trầm tư.
Cô nhìn đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian nữa liên nói: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không coi thường anh nhưng trước đó anh có thể đi cùng tôi đến gặp ông nội hay không sau đó anh muốn gì cũng được.”
Dương Tử Sâm nhìn cô thật sâu lại trầm giọng nói: “Được, tôi đi cùng cô, tối nay cô không được phép ngủ trong phòng tôi.”
“Thế tôi ngủ ở đâu đây?”
“Không phải việc của tôi”
“Dương Tử Sâm anh thật trẻ con, tôi đồng ý, vậy anh có thể đi chưa”
Anh rốt cuộc hài lòng lại phân phó, “Tiểu Khải, lấy xe cho tôi.”