Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Con cũng muốn nhìn phản ứng của anh ta”

Dương Tử Hiên khẽ nhếch môi, những gì nên thuộc về hắn sẽ thuộc về hẳn.

Lại nói lúc này Bạch Ngọc Lan mới bước ra từ phòng tắm, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam hình trái tim, áo tay cộc, quần qua ngang đùi một chút.

Cô vừa ló đầu ra lại không thấy Dương Tử Sâm trong phòng cô theo bản năng nhìn theo vách ngăn bên kia, quả nhiên anh ở đó, mặc dù nơi đó tối thui chỉ có chút ánh sáng lờ mờ không rõ nhưng cô nhìn thấy rõ bóng dáng của người đàn ông nào đó.

Nói đó không có gì ngoài bóng tối, mà bóng tối đại diện cho cái gì? Sự cô đơn chán chường.

Sự hắt hiu buồn tẻ.

Sự thất vọng gục ngã.

Sự im lặng bất tận…

Người ta thường ám chỉ bóng tối là bạn của cô đơn, cô cũng từng nếm trải qua, cũng từng hãm mình trong bóng tối, cũng từng xem bóng tối là nơi duy nhất mình có thể đắm chìm, lẩn mình trong bóng tối con người ta có thể che đi sự đau khổ trong ánh mắt, sự tuyệt vọng nơi tâm hồn.

Cô không biết người đàn ông này đã trải qua chuyện gì ghê gớm mà phải hãm mình vào nơi tăm tối như vậy, toàn thân anh ta như bị màn đêm nuốt trọn cô lại nhịn không được muốn đi đến cho anh chút ánh sáng lại không biết phải lấy ánh sáng ở đâu mang đến cho anh.

Đến Dương gia gần một tuần cô chẳng muốn quan tâm đến bất kỳ ai trong cái gì này nhưng anh lại khiến cô không thể mặc kệ.

Bạch Ngọc Lan suy nghĩ hồi lâu cô liền bước đến vách ngăn bên đó, cô cảm thấy nếu còn để anh ta hãm mình vào nơi đen tối đó sợ rằng sẽ đắm chìm không lối thoát.

Bạch Ngọc Lan từng bước tiến về phía sau lưng người đàn ông khẽ gọi: “Dương đại thiếu gia”

Bả vai người đàn ông khẽ động, hương ngọc lan tỏa ra trong không khí thoang thoảng bên mũi anh trong phút chốc Dương Tử Sâm cảm thấy tâm hồn như được tưới mát.

Sau đó một giọng nói lành lạnh lại truyền đến tai Bạch Ngọc Lan: “Đừng có gọi tôi như vậy.”

Anh ghét nhất cái danh này, người phụ này không biết cổ tình hay cố ý lại cứ năm lần bảy lượt gọi anh Dương đại thiếu gia khiến Dương Tử Sâm tự nhiên sinh ra chán ghét, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tức giận, bởi vì mỗi lần nghe danh tự này anh lại cảm thấy có chút mỉa mai, người phụ nữ này chắc chắn là cố tình.

Bạch Ngọc Lan nghe vậy lại hỏi: “Tôi không gọi anh như thế thì phải gọi thế nào đây?”

Dương Tử Sâm lại im lặng không trả lời, không khí có chút ngưng đọng, Bạch Ngọc Lan không thích không khí này chút nào đang tính mở miệng thì anh lại lên tiếng: “Tắm xong rồi thì ra khỏi phòng tôi”

“Cái đó, Dương…”

Đang định nói Dương đại thiếu gia thì cô lại khựng lại sửa miệng nói: “Dương Tử Sâm, tôi kiếm điện thoại không thấy, anh có thể cho tôi mượn điện thoại để nhá máy hay không, tìm xong điện thoại tôi sẽ đi”

Bạch Ngọc Lan đánh trống lảng sang chuyện khác, cô đang cố gắng kéo dài thời gian, hơn nữa cô cũng phải lấy được số điện thoại của anh chứ, hỏi trực tiếp anh ta đảm bảo sẽ không trả lời cô đâu.

Dương Tử Sâm không có phản ứng gì, cô chỉ biết im lặng chờ anh, người đàn ông này quá mức âm trầm cô không thể bắt được suy nghĩ của anh càng không đoán được.

Hai người cứ im lặng trong không khí u ám quỷ dị, Bạch Ngọc Lan có chút lạnh run, mỗi người một suy nghĩ, một lát sau không thấy Dương Tử Sâm mở miệng cô không nhịn được cất lời: “Bỏ đi, nếu anh không cho tôi mượn điện thoại tôi tự đi tìm cũng được, có điều sẽ hơi lâu một chút vì tôi không biết mình để ở đâu, anh ráng chờ chút nhé không thì anh đi tắm trước cũng được”

Cô nói xong lại nhìn người đàn ông một cái, chí ít anh phải nói gì chứ? Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô Dương Tử Sâm lại không hề lên tiếng, một chút động đậy của không.

Bạch Ngọc Lan cảm thấy kỳ lạ cô lại gọi anh thêm một tiếng: “Dương Tử Sâm?”

“Ra…

ngoài.”

Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút khàn khàn, tuy anh cố gắng nói bình thường nhưng cô vẫn nghe ra có điểm không đúng thêm vào đó cô còn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.

“Anh, anh không sao chứ?”

Cô theo bản năng hỏi, cô cảm thấy người đàn ông này không ổn.

“Hit…”

Lại một tiếng hít nặng nề vang lên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bị cái gì rồi.

Bạch Ngọc Lan mặc kệ anh tức giận liên bật đèn lên.

Cảm nhận được ánh sáng ánh mắt của Dương Tử Sâm hơi nheo lại sau đó lạnh lùng vang lên: “Tắt điện cho tôi”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio