Chương
Dương Tử Sâm thà tin cô giả vờ còn hơn tin cô có lòng tốt, không sợ hãi trước một cánh tay kinh tởm như vậy, bởi vì chính anh cũng không muốn nhìn nó.
Bạch Ngọc Lan bắt đầu quấn băng cho anh, vết thương của anh là ở ngay khuỷu tay nên quấn có hơi khó khăn một chút nhưng cô vẫn khéo léo băng bó.
Xong xuôi cô không khỏi vô thức sờ vào một vết sẹo lõi của anh rôi sờ dọc theo cánh tay của anh xuống đến cổ tay, cô không biết động tác của mình đã khiến người đàn ông nào đó dậy sóng, Dương Tử Sâm đang muốn tức giận thì lại nghe cô hỏi: “Anh đau lắm đúng không?”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan không che giấu đau lòng, những vết sẹo này rất lớn chứng tỏ vết thương của anh không nhỏ, nói vậy chắc chắn sẽ rất đau, con người bình thường chỉ có một vết thương nhỏ thôi đã không chịu nổi rồi.
còn anh lại bị nguyên cả cánh tay như vậy nói không đau sẽ không ai tin cả.
Cô ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt hai người không khỏi chạm nhau, trong đôi mắt của cô có chút ửng đỏ, lại có một tia ôn nhu khó tả còn anh chỉ có sự lạnh lùng thế nhưng nhìn kỹ đáy mắt lại có chút run rẩy.
Biểu hiện của người phụ nữ này là sao đây, đang thương cảm anh sao, anh không cần.
Dương Tử Sâm mím môi không nói một lời nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, còn có bàn tay mềm mại đang đặt lên vết sẹo của anh làm cơ thể của Dương Tử Sâm có chút cứng ngắc.
Hai người im lặng nhìn nhau không nói gì, cô cảm nhận được cánh tay anh run rẩy lại khôi phục tinh thần lặng lẽ kéo ống tay áo của anh xuống, lại nhớ đến vấn đề gì đó cô lại hỏi: “Phải rồi lúc trước trong nhà tắm sao tôi lại không nhìn thấy những vết sẹo này?”
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi ánh mắt lay động một chút lại vô thức nhìn vào giá sách, Bạch Ngọc Lan theo ánh mắt của anh nhìn tới, lập tức cô nhìn thấy một cánh tay màu da làm bằng silicon, cô hơi kinh ngạc một chút rồi chợt hiểu ra điều gì đó.
Thì ra anh lấy cánh tay giả này che đi cánh tay ghê người của mình, chẳng trách lúc đó anh không cho cô tắm, thì ra sợ cô nhìn thấy cánh tay của anh sao? Bạch Ngọc Lan chuyển tầm nhìn lên người đàn ông, ánh mắt của anh chưa một phút rời khỏi cánh tay đó, cô không nhịn được lên tiếng: “Sau này ở trong phòng anh không cần phải mang cái đó, rất khó chịu”
“Hừ, lẽ nào cô không sợ?”
Dương Tử Sâm khàn giọng nói anh vốn dĩ không muốn hỏi nhưng lại không nhịn được muốn biết.
“Tuy nhìn có chút ghê nhưng tôi không sợ, chỉ là mấy vết sẹo mà thôi đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy”
Bạch Ngọc Lan thản nhiên nói, lại mỉm cười với anh.
Trong phút chốc Dương Tử Sâm cảm thấy nụ cười này thật chói lóa như muốn xuyên thấu trái tim anh.
Bạch Ngọc Lan nhìn sắc mặt anh lại rót cho anh một cốc nước nóng nói: “Anh uống chút nước đi.”
Bàn tay anh muốn nhấc lên lại không được Bạch Ngọc Lan thấy vậy liền đưa cốc nước đến bên miệng anh.
Đợi anh uống xong cốc nước cô lại hỏi: “Tại sao tay anh lại chảy máu lẽ nào là do cởi cánh tay kia ra nên bị đụng chạm sao?”
Bạch Ngọc Lan cũng chỉ đoán mà thôi bởi vì cô nhìn thấy trên đó có vết máu.
Dương Tử Sâm không muốn trả lời bởi vì sự việc đúng là như người phụ nữ này suy đoán, lúc không có Tiểu Khải ở đây anh đã tự mình gỡ bỏ lớp da kia ra nhưng vì gỡ một mình có chút khó khăn hơn nữa lớp da này dính chặt vào tay anh có gỡ thế nào cũng không được nên tức giận dùng sức kéo rách cả lớp da ra lại đụng vào vết thương khiến máu chảy ra, anh vốn dĩ tự mình xử lý vết thương thì người phụ nữ này bước tới.
Bạch Ngọc Lan không chờ được anh trả lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô thở nhẹ một hơi lại đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Tiểu Khải cô hỏi: “Có chuyện gì?”
Cậu ta nhìn cô lại vô thức lùi ra sau một bước ánh mắt có chút e sợ phía dưới ẩn ẩn đau, hiển nhiên còn chưa quên vụ việc lúc nãy, cậu ta lại lắp bắp nói: “Tôi mang thuốc đến cho đại thiếu gia”
Bạch Ngọc Lan cũng nhận ra ánh mắt e ngại của cậu ta lại không quan tâm nói: “Đây là thuốc gì?”
Cô nhìn mấy vỉ thuốc trong tay Tiểu Khải khẽ nhíu mày, bình thường cô cũng không để ý anh có uống thuốc hay không.
Tiểu Khải nghe cô hỏi chỉ nói: “Đây là thuốc đặc trị của thiếu gia”
Cậu ta không nói rõ được cô cũng không hỏi nhiều nữa lại nói: “Được rồi, đưa đây cho tôi, cậu đi nghỉ ngơi đi”
“Nhưng mà..”
Tiểu Khải chần chừ, sợ thiếu gia không đồng ý.
“Không cần nhưng nhị, mau nói cho tôi biết thuốc này uống như thế nào? Mỗi vỉ một viên hay sao?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
Tiểu Khải nhìn cô một cái, ngập ngừng một hồi mới nói: “Ba vỉ thuốc này mỗi vỉ một viên còn lọ thuốc này dùng hai viên.”
“Tôi biết rồi, đưa tôi”