Chương
Không biết anh có nghe được lời cô gọi hay không nhưng ánh mắt lại không có chút lưu chuyển gì, thân thể cũng không có chút động đậy, chẳng khác nào một một cái xác không hồn.
Bạch Ngọc Lan ôm lấy mặt anh điên cuồng nói: “Dương Tử Sâm, Dương Tử Sâm, anh làm sao, anh có nghe tôi nói hay không, Dương Tử Sâm, nhìn tôi, nhìn tôi được không?”
Đôi mắt của Dương Tử Sâm có chút lưu động nhưng chỉ một chút thôi lại đần mất tiêu cự.
Cô nhìn rõ biến hóa này vội vàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của anh bấm thật mạnh một cái, hy vọng anh đau có thể tỉnh táo lại nhưng vô dụng, dù cô có bấm thế nào người đàn ông này cũng không có phản ứng, nếu như không phải cô còn nghe thấy tiếng tim đập của anh thì đã cho rằng anh ngủm luôn rồi.
Phải làm sao đây anh vì sao biến thành như vậy chứ, lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan cảm thấy có chút nôn nóng cuống cuồng, sau đó trong đầu cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, nhìn anh vẫn bần thần cô nhổm người tới dứt khoát hôn lên bạc môi có chút khô khốc của anh.
Lúc môi chạm môi Bạch Ngọc Lan cảm nhận được tim mình đập thình thịch, da thịt tiếp xúc với nhau khiến các dây thần kinh của cô có chút căng ra, đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông lại còn chủ động hôn.
Bạch Ngọc Lan không thể tưởng tượng được mình đang làm cái gì lại nhớ đến mục đích của mình cô lại tiếp tục nụ hôn của mình, cô ngậm lấy môi anh lại khẽ cần một cái.
Ngay lúc này người đàn ông có chút phản ứng, trong lòng cô thả lỏng ra không rời khỏi môi anh, cỗ vừa ngậm vừa căn cho đến khi cảm nhận được mùi máu trong miệng mới buông môi anh ra.
Bạch Ngọc Lan gục đầu vào lông ngực của người đàn ông thở nhẹ mấy hơi sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không còn ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự nữa mà thay vào đó là một ánh mắt chết chóc như muốn giết người.
Bạch Ngọc Lan không để ý lắm, sao cũng được miễn anh thanh tỉnh là tốt rồi, cô mỉm cười nói: “Thật may quá anh không sao.”
Cô nghĩ cách này mà không được cô chỉ còn cách tìm ông Dương gọi bác sĩ nhưng thật may anh đã tỉnh táo lại.
“Cô đang làm cái gì?”
Giọng nói của Dương Tử Sâm lạnh lẽo khiến người nổi cả da gà thế nhưng Bạch Ngọc Lan nghe quen rồi cũng không sợ hãi ngược lại còn nghênh diện với ánh mắt của anh, không biết rằng cơ thể mình còn đang dựa vào anh.
Dương Tử Sâm có xúc động muốn đẩy cô ra thì Bạch Ngọc Lan lên tiếng: “Ban nãy anh làm tôi sợ muốn chết có gọi thế nào anh cũng không trả lời, rốt cuộc anh làm Sao vậy?”
Dương Tử Sâm nhìn người phụ nữ dựa dẫm vào mình cảm thấy bứt rứt khó chịu, lại gằn giọng quát: “Rời khỏi người tôi ngay.”
Nhận ra được người đàn ông này đang nổi giông bão cô cũng nhanh chóng đứng dậy cách anh một bước, lúc này cô nhìn thấy môi anh còn dính máu cô nhìn thấy trên bàn có hộp khăn giấy liền rút lấy một tờ tính lau cho anh nhưng tay mới đưa đến gần chưa kịp chạm môi lại nghe giọng nói thâm trâm giận dữ.
“Ai cho phép cô hôn tôi?”
Bàn tay của Bạch Ngọc Lan dừng giữa chừng, cô không thu tay về cũng không chạm vào môi anh mà nhàn nhạt đáp: “Tôi muốn hôn thì hôn thôi.”
Câu trả lời của cô lại khiến con sư tử nào đó chuẩn bị phát uy Bạch Ngọc Lan lại nhanh hơn một bước nói: “Chỉ là một nụ hôn thôi anh không cần nổi nóng, tôi gọi mãi anh không tỉnh lo anh sẽ xảy ra chuyện nên không còn cách nào khác tôi chỉ có thể hôn anh thôi, lại nói cách này cũng hữu dụng mà”
Dứt lời cô mới lau đi vệt máu nơi khóe môi anh lại quan tâm hỏi: “Tôi cắn hơi dùng sức anh có đau không?”
Dương Tử Sâm vốn dĩ muốn bạo nổ nhưng không hiểu sao nghe mấy lời nói của cô làm tâm tình anh có chút đầm xuống, anh giữ chặt tay câm, đây không biết lần thứ mấy người phụ nữ này hỏi anh có đau không.
Anh đau không? Từ lâu anh không có cảm giác gì rồi.
Cô không biết người đàn ông này đang nghĩ gì cô đoán anh vì hai chân không có khả năng đi được nữa mới trở nên tuyệt vọng, muốn gieo mình xuống đáy vực như vậy.
Cảm giác đau lòng lại dâng lên, cô không muốn nhìn bộ dạng vừa rồi của anh lại nói: “Dương Tử Sâm, cho dù sau này anh không thể đứng dậy được thì có làm sao anh vẫn là người đàn ông tuyệt vời nhất”
Dương Tử Sâm đang tự giễu bản thân lại nghe người phụ nữ trước mặt nói ra lời chấn kinh này thân hình cứng đơ, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô.
Cô ta vừa nói cái gì, anh là người đàn ông tuyệt vời sao? Lời nói này có bao nhiêu châm chọc, cô ta đang mỉa mai cô sao? Đột nhiên Dương Tử Sâm bắt lấy cảm cô khẽ bóp một cái, lại nhả từng chữ nói: “Đừng bao giờ nói những lời ghê tởm này trước mặt tôi, tuyệt vời sao, ha, người người đều nói Dương Tử Sâm là kẻ vô dụng cô dựa vào đâu mà nói tôi tuyệt vời, cô đóng kịch trước mặt ông nội tôi là được rồi đừng giả vờ trước mặt tôi, phụ nữ các người chỉ toàn biết nói lời giả dối thôi sao.”