Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Bên kia rất nhanh lại gửi đến một tin, “Tan tâm em đợi anh trước cổng công ty”

Hắn vốn dĩ muốn cô ta đến trước nhưng phút chốc đầu hẳn xoay chuyển lại đồng ý với cô ta.

Cao Kỳ Anh nhận được tin nhắn này phải nói mừng như điên, mới có ba giờ cô ta đã không nhịn được chuẩn bị quần áo trang điểm này nọ.

Lịch trình đến Pháp là hai ngày một đêm nên còn một ngày ông Dương lại cho phép Bạch Ngọc Lan ra ngoài đi dạo thế nhưng ông trời lại không tán thành điều này, cô còn chưa kịp thay đồ thì nhìn thấy bên ngoài trời đã đổ mưa.

Bạch Ngọc Lan cũng không thất vọng, dẫu sao cô cũng không thích ra ngoài lắm, cô chủ yếu chỉ muốn xem tận mắt tháp Eiffel nếu không được cũng đành thôi, vì từ cửa sổ khách sạn nhìn ra cũng có thể thấy rõ chỉ là ở tâm xa mà thôi.

Bạch Ngọc Lan không có chuyện gì làm liền lấy giấy và bảng màu ra vẽ, ngồi trước một cảnh đẹp thế này đúng là có tâm trạng để vẽ, lại trùng hợp thay cảnh tiếp theo trong truyện cô vẽ là mùa thu Pari cô lại đang ở đây nên không cần phải tưởng tượng quá nhiều cứ nhìn cảnh thật việc thật mà vẽ.

Không lâu lắm, khoảng tâm mười lăm phút sau cô đã phác họa ra một bức tranh sinh động, nam chính gặp nữ chính trước tháp Eiffel, có điều trong hoàn cảnh một người là cảnh sát một người là “tội phạm”, anh nam chính cảnh sát đang ôm lấy eo cô “tội phạm”.

Nếu không đọc đoạn đối thoại của nhân vật ai nhìn vào cũng sẽ cho răng đây là cảnh tượng vô cùng lãng mạn, nam chính đang âu yếm nữ chính nhưng thực chất nhìn kỹ liền thấy ở bên tay phải của nam chính là khẩu súng lục được che rất khéo léo sau chiếc áo choàng bằng voan của nữ chính.

Bạch Ngọc Lan khá là hài lòng với phân cảnh mình phác họa, cô cũng không chỉnh sửa nhiều đặt qua một bên.

Đúng lúc này cô lại nghe tiếng mở cửa, cô theo bản năng nhìn về phía tây một góc ba mươi độ, không ngoài dự đoán chính là Dương Tử Sâm, phía sau không có Tiểu Khải hẳn là anh muốn tự mình đi.

Lúc nãy bọn họ vừa ăn sáng xong ông Dương nói muốn gặp riêng Dương Tử Sâm nên anh đã qua đó, tính thời gian cũng khoảng một tiếng đồng hồ rôi.

Cô nhìn anh lại mỉm cười một cái, “Anh quay lại rồi sao, tôi vừa vẽ xong bản phác thảo, anh thử nhìn một chút.”

Bạch Ngọc Lan không quan tâm anh có muốn xem hay không lại cầm bản vẽ đi đến chỗ anh khoe thành quả của mình.

Dương Tử Sâm liếc nhìn một cái lại không nói một câu, tự đẩy xe vượt qua người cô.

Người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh cô nhìn cũng quen rồi nên với việc anh hờ hững với mình cô cũng không lấy làm lạ.

“Bên ngoài trời đã tạnh mưa, không khí sẽ mát lắm đây, anh có muốn ra ngoài hít khí thở không khí không?”

Bạch Ngọc Lan vừa đi theo xe của anh vừa hỏi.

Dương Tử Sâm đi đến cửa phòng muốn đưa tay lên vặn nắm cửa thì bị cô chặn lại, sắc mặt của anh lập tức sa sâm, “Tránh ra”

“Ra ngoài đi Dương Tử Sâm, anh cứ ở mãi trong phòng như vậy rất nhàm chán, ra ngoài anh có thể cảm nhận được sức sống rõ ràng hơn”

Khóe môi của anh giương lên tỏ vẻ khinh bỉ, giọng nói đột nhiên lạnh xuống mấy độ, “Cô rất muốn nhìn người ta mỉa mai chỉ trỏ tôi đúng không?”

“Anh nghĩ đi đâu rồi, tôi chỉ muốn anh đổi gió thôi, lần đầu tiên tôi đến Pari cũng muốn ngắm cảnh vật ở đây một chút, hơn nữa việc có người ngồi xe lăn đâu có gì hiếm lạ, lúc nãy tôi nhìn xuống dưới cũng có không ít người ngồi xe lăn đi dạo đâu, khách sạn này có hoa viên rất đẹp, tôi thật sự rất muốn xem nhưng ngại đi một mình anh đi cùng tôi nhé, Dương Tử Sâm”

Bạch Ngọc Lan đôi mắt đầy mong chờ nhìn anh.

Thực chất cô cũng không phải ngại đi một mình, cô là muốn người đàn ông này ra ngoài hít thở khí trời, như vậy trên người anh mới bớt đi chút u ám.

Chờ một lúc lâu không thấy anh trả lời Bạch Ngọc Lan lại cười cười nói: “Anh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhé, để tôi đi lấy áo khoác cho anh rồi chúng ta cùng đi”

Bên ngoài thời tiết mát mẻ dễ chịu, từng cơn gió thổi qua khiến tâm hồn của người ta cũng như được tưới mát theo.

Bây giờ là bốn năm giờ chiều, mặt trời đã thu bớt đi hào quang của mình, ánh nắng chiếu đến không quá gắt mà vô cùng dịu dàng như bàn tay của mẹ đang ôm ấp đứa trẻ thơ, nhìn về phía tháp Eiffel còn thấy cả bảy sắc cầu vồng, trông rất sặc sỡ.

Bạch Ngọc Lan đẩy Dương Tử Sâm ra đến khuôn viên của khách sạn lại dừng trước một đài phun nước hít sâu một hơi lại nói: “Thật thoải mái, Pari có khác, không khí vô cùng trong lành, hít thở một cái là cảm nhận được sức sống tràn trề””

Dương Tử Sâm hơi liếc mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, trái ngược với cô cơ thể anh lại căng thẳng không cảm nhận được cái gì là tinh thần sảng khoái, hai tay anh giữ chặt tay câm đôi mắt hơi híp lại, có một xúc động muốn lăn bánh quay về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio