Chương
Nhân viên trong công ty đi ra nhìn thấy chiếc Roll Royce cũng không mấy ai tò mò, dù sao trong tập đoàn Dương Thị cũng có không ít người đi siêu xe, bọn họ nhìn quen rồi.
Thế nhưng có một người nhìn thấy chiếc xe này đôi mắt lại lóe lên tia sáng, đôi môi khẽ nhếch lên.
Chiếc xe vùn vụt chạy trên đường, ngồi ở ghế sau Dương Tử Hiên dựa đầu vào bờ vai của Cao Kỳ Anh, cô ta lại quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm sao?”
“Ừ, anh muốn thu mua cổ phần từ các cổ đông nhưng bọn họ lại không đồng ÿ, anh muốn sớm giải quyết chuyện này sau đó cầu hôn với em nhưng xem ra không thể giải quyết nhanh chóng rồi”
Dương Tử Hiên thở dài thườn thượt nói.
Mà Cao Kỳ Anh nghe hắn nhắc đến chuyện cầu hôn trong lòng có chút kích động: “Anh muốn cầu hôn sao?”
“Ừm nhưng chuyện cổ phần chưa được giải quyết anh không thể cầu hôn em ngay được, Kỳ Anh, xin lỗi em”
“Sao lại như vậy chứ, em muốn gả cho anh ngay lập tức, anh nói đi ai ngoan cố không chịu nhượng cổ phần cho anh?”
Cô ta có chút nóng vội hỏi.
“Hiện tại có ba người trong đó một người là Cao Lý.”
Dương Tử Hiên như có như không nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ba em sao, tại sao ông ấy lại không đồng ý chuyển cổ phần cho anh chứ, không được em phải về nhà nói chuyện rõ ràng với ông ấy”
Giọng nói của Cao Kỳ Anh có chút bực tức.
Dương Tử Hiên lại có chút mệt mỏi nói: “Không cần, đây là chuyện của công ty anh không muốn em phải phiền lòng, anh có thể giải quyết được”
“Thế sao được, em cũng muốn chia sẻ ưu phiền với anh, em nhất định nói chuyện rõ ràng với ba.”
Cao Kỳ anh có vẻ vô cùng quyết tâm, cô ta muốn nhanh chóng kết hôn với Dương Tử Hiên, để những người phụ nữ kia không mơ tưởng đến hắn nữa.
Dương Tử Hiên không nói thêm câu nào nữa, kế hoạch của hắn coi như thực hiện một nửa.
Tiếp theo phải xem biểu hiện của người phụ nữ nảy rồi.
Vừa ăn xong bữa tối Bạch Ngọc Lan liền nhận được một phong thư, bên trong chính là mấy bức ảnh mà cô chụp buổi chiều.
Mấy tấm ảnh cô chụp với bọn trẻ thật đáng yêu làm sao, đến mấy bức cô chụp với Dương Tử Sâm bàn tay của cô dừng lại một chút.
Tấm ảnh cô đang xem là cảnh cô đang ngồi xuống năn nỉ Dương Tử Sâm chụp ảnh với mình, nếu không nhìn kỹ giống như cô đang hôn hắn.
Người đàn ông kia vậy mà chụp lại cảnh này, cô không dám cho Dương Tử Sâm xem bức ảnh này liền giấu nó trong túi áo lại tiếp tục xem mấy bức còn lại, thế nhưng cô không biết hành động của mình bị một cặp mắt nhìn thấy.
Sau khi kiểm tra xong cô mới đem mấy bức ảnh đến chỗ Dương Tử Sâm vui vẻ nói: “Ảnh đã có rồi anh có muốn xem không?”
Hiển nhiên Dương Tử Sâm không quan tâm đến mấy bức ảnh này, anh nhìn cũng không thèm nhìn đẩy xe vào phòng tắm.
Anh không muốn xem Bạch Ngọc Lan cũng không ép, cô lại thuận miệng nói: “Tôi sắp xếp hành lý cho anh luôn nhé”
Cô cứ nghĩ sẽ nghe anh nói câu “Đừng đụng vào đồ của tôi”
nhưng anh lại không nói gì đẩy xe vào phòng tắm.
Bạch Ngọc Lan nhún vai một cái, tự động xếp đồ cho mình và anh.
Thực ra Dương Tử Sâm cũng chỉ có mấy bộ quần áo cùng đồ cá nhân mà thôi không có gì nhiều, cô xếp một nhoáng đã xong, lại xếp cho mình, mặc dù cô là phụ nữ nhưng không rườm rà, đồ nào cần thiết mới mang đi.
Biết chuyến đi chỉ có hai ngày một đêm cô chỉ mang hai bộ đồ lịch sự để đi đi về về cùng thêm hai bộ đồ ngủ với một ít vật dụng cá nhân nên nói xếp đồ cũng không hẳn là xếp, chỉ xem mình có thiếu gì không thôi.
Lúc này cô lại nhìn thấy trên bàn có một chiếc điện thoại di động, là của Dương Tử Sâm sao? Đầu cô lóe lên một cái cô thử vận may mở màn hình khóa của anh, vừa trượt một cái liên ra màn hình chính, may quá anh không khóa điện thoại cô lập tức ấn vào biểu tượng gọi nhập số của mình vào đó.
Chưa đầy hai giây điện thoại của cô vang lên, Bạch Ngọc Lan vui vẻ đặt điện thoại của anh xuống lại lấy điện thoại của mình ra lưu cuộc gọi nhỡ lại, ghi ba chữ “Dương Tử Sâm”, sau này có chuyện gì cô có thể gọi cho anh rồi.