Chương
Nhưng tại sao, tại sao anh lại không những không đẩy người ra mà có chút lưu luyến, anh làm sao vậy? Dương Tử Sâm cảm thấy chán ghét bản thân lúc này, người phụ nữ này từ đâu xuất hiện làm xáo trộn tâm trí của anh.
Bạch Ngọc Lan không biết anh suy nghĩ cái gì, lại đi tới chỗ anh ngồi xuống nói: “Dương Tử Sâm, tôi có thể nhờ anh một chuyện không?”
Lại là giọng nói này, Dương Tử Sâm thoát ra khỏi suy nghĩ của mình lại nhìn cô, người phụ nữ này tính bày trò gì? Không nghe anh nói gì cô lại tiếp tục nói: “Lúc nãy nghe anh nói tiếng Pháp thật lưu loát, tôi cũng muốn học tiếng Pháp.
Anh có thể dạy tôi được không, tôi hứa sẽ là một học trò chăm ngoan.”
Bạch Ngọc Lan chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt vô cùng khát khao.
Dương Tử Sâm không nhìn ánh mắt này của cô mà lạnh lùng hỏi: “Cô học làm gì?”
Người phụ nữ này đột nhiên muốn học tiếng Pháp không khỏi khiến người nghi ngờ cô có mục đích riêng.
“Tôi chỉ là thích học thôi, cũng không để làm gì cả.
Nhưng mà biết thêm một thứ tiếng thì càng tốt không phải sao, anh dạy tôi nhé ”
Dương Tử Sâm suy nghĩ một chút lại lành lạnh nói: “Cô nghĩ mình là ai mà có thể muốn tôi dạy?”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan lại cười cười nói: “Nói thế nào em cũng là vợ anh mà, Dương Tử Sâm, ông xã, lễ nào anh không thể dạy em sao? Em rất muốn học nha”
Bạch Ngọc Lan theo người ta giở chiêu làm nũng, cô thấy phụ nữ dùng chiêu này khá hữu dụng.
Thế nhưng Dương Tử Sâm lại không trúng chiêu ngược lại bắt đầu phẫn nộ: “Bạch Ngọc Lan”
“Em đây”
Cô nhổm người lên khẽ nói vào tai anh.
Vành tai của Dương Tử Sâm có chút run rẩy, cả người cứng đờ, đôi môi mím chặt.
Bạch Ngọc Lan cũng phát hiện ra điều này.
Cô sợ tâm tình anh bị kích động nên không trêu anh nữa mà thở dài nói: “Haiz, bỏ đi, em biết mình không có tư cách được Dương đại thiếu gia dạy, em tự học cũng được.
Sắp đến giờ rồi anh chuẩn bị một chút em ra ngoài trước.”
Dứt lời Bạch Ngọc Lan cũng rời khỏi phòng để lại Dương Tử Sâm không biết là tức giận hay xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mười một giờ nhà họ Cao, thư phòng của Cao Ly.
“Ông nội, tại sao ông không nhượng cổ phần cho anh Hiên, ông biết cháu và anh ấy quen nhau mà, tương lai anh ấy còn là cháu rể của ông nữa”
Cao Kỳ Anh vừa về tới nhà đã chạy tới chỗ ông Cao nói ra những điều này.
Cao Ly nghe xong đập bàn một cái: “Cháu không biết gì thì im mồm cho ta, Kỳ Anh, cháu làm ta vô cùng thất vọng.
Rõ ràng Tử Sâm mới là hôn phu của cháu vậy mà cháu lại một hai đòi hủy hôn với nó, làm ta xấu hổ không biết ăn nói với ông Dương như thế nào, bây giờ cháu lại nói Dương Tử Hiên là cháu rể của ta.
Ta nói cho cháu biết không có chuyện đó đâu”
Nói xong ông Cao thở phì phò, chứng tỏ ông ấy đang rất tức giận thế nhưng Cao Kỳ Anh lại không để ý điều này.
Cô ta nghe ông Cao nói vậy bất mãn nói: “Dương Tử Sâm đã là kẻ tàn phế rồi cháu không hủy hôn với anh ta lẽ nào gả cho anh ta sao? Cháu mới không gả cho một tên tàn phế rồi bị mọi người chê cười, ông nội, hiện tại người cháu yêu là Tử Hiên ông không thể tác hợp cho chúng cháu sao? Ông, coi như cháu xin ông đấy vì hạnh phúc của cháu ông hãy đồng ý nhượng cổ phần đi mà”
Không thể không nói ông Cao nghe những lời nói này của cháu gái vừa thất vọng vừa tức giận: “Rốt cuộc Dương Tử Hiên cho cháu cái gì mà khiến cháu u mê nó như vậy, là nó kêu cháu đến bắt ta chuyển nhượng cổ phần đúng không?”
“Anh ấy không nói cháu làm thế, anh ấy bảo tự mình có thể giải quyết nhưng cháu muốn giúp anh ấy một tay, ông giúp cháu đi mà.”
Cao Kỳ Anh chạy tới ôm cánh tay của ông Cao giở giọng năn nỉ.
Cao Ly hất tay cháu gái mình ra lạnh giọng nói: “Hồ đồ, Cao Kỳ Anh, việc cháu qua lại với Dương Tử Hiên ta đã không tán thành rồi.
Bây giờ cháu lại muốn ta chuyển nhượng cổ phần cho nó đây là chuyện không thể nào, cháu về phòng đi”
Cao Kỳ Anh bị đẩy ra có chút ủy khuất: “Ông, lẽ nào ông không muốn cháu lấy chồng”
“Cháu lấy ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Dương Tử Hiên, còn nữa đừng có nhắc đến chuyện nhượng cổ phần với ta”
Nói xong ông Cao xoay lưng lại với cháu gái mình, tỏ ý không muốn nghe nữa.