Chương
Cô nhớ không lầm Dương Tử Sâm ghét nhất người khác đụng vào đồ của anh, huống chỉ điện thoại là vật dụng riêng tư nhất của anh.
“Thiếu gia đang trong thư phòng, bình thường tôi vẫn nghe máy giùm cậu ấy.”
Bạch Ngọc Lan nhíu mày, anh lại để người khác nghe điện thoại của mình sao? Tuy có chút nghi hoặc nhưng cô không hỏi nhiều mà nói: “Cậu đưa điện cho anh ấy nghe đi”
“Cậu chủ sẽ không nghe máy của người khác”
Tiểu Khải nhanh chóng đáp.
“Tôi là ai cậu quên rồi sao, nếu cậu không đưa máy cho anh ấy tôi không chắc cái đó của cậu được bảo toàn đâu, hình như cậu mới mười lăm phải không nếu chỗ đó có gì tốn thương sợ là..”
Cô còn chưa nói xong Tiểu Khải có chút run sợ nói: “Cô, cô đừng nói nữa tôi đưa máy cho thiếu gia.”
“Được, vậy thì nhanh lên.”
Đưa sớm có phải hơn không cô đỡ phải khản cổ dọa dẫm.
Tiểu Khải tay có chút run lại đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi trước bàn máy tính đưa điện thoại cho anh, “Thiếu gia, Bạch…
Có người muốn gặp anh”
“Không nghe”
Dương Tử Sâm cũng không quan tâm người gọi cho mình là ai dứt khoát từ chối.
Tiểu Khải lại áp điện thoại vào tai đang tính nói thì người bên kia đã nhanh hơn cậu nói: “Mở loa ngoài cho tôi”
Hiển nhiên cô đã nghe được câu chuyện của hai người.
Tiểu Khải nghe lời bật loa ngoài lại nói: “Tôi bật rồi”
“Dương Tử Sâm, đố anh biết em là ai?”
Bạch Ngọc Lan lại nổi ý trêu đùa.
“Bạch Ngọc Lan”
Dương Tử Sâm vốn dĩ không muốn để tâm nhưng nghe giọng nói này anh không khỏi bật thốt lên, giọng nói có chút nghi hoặc, người phụ nữ này làm sao biết số của anh.
Cô cũng không bất ngờ khi anh nói ra tên mình, trong lòng cười thâm nói: “Chúc mừng anh đã đoán đúng, sẽ có thưởng cho anh, hiện tại em đang ở quán chè quen, chè ở đây rất ngon còn có nhiều loại.
Nếu anh muốn ăn thì em sẽ mua cho anh”
Dương Tử Sâm im lặng một lúc lại nói ra hai chữ: “Không ăn”
“Ai da, chè ở đây có một không hai đó anh không ăn thì thật đáng tiếc, thế này đi em sẽ mua cho anh chè hạt sen nhé, quyết định vậy đi”
Cô vừa dứt lời một giọng nói vang lên: “Mi có người yêu rồi sao?”
“Không phải người yêu đâu ạ”
Bạch Ngọc Lan cười cười trả lời.
Bên kia Dương Tử Sâm nghe thấy lại gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như thể đang nhìn người nói bên kia.
“Ta nghe mi nói với người kia ngọt xớt như vậy mà nói không phải người yêu sao, mi nghĩ ta lú lẫn chắc, người yêu thì cứ nói người yêu đi giấu giấu diếm diếm cái gì”
Bà Năm lườm cô một cái.
“Cháu nói thiệt mà, anh ấy không phải người yêu cháu mà là…
”
Bạch Ngọc Lan nói đến đây cố ý dừng lại một chút sau đó mới nhả ra hai chữ: “Chông cháu.”
Nói xong cô bấm tắt mắt lại cười vui vẻ, người đàn ông kia sẽ có vẻ mặt gì đây, tức giận sao? Chắc chắn rồi, mỗi lần nghe cô nói anh là chồng anh đều sẽ tức giận mà.
Cô thật muốn nhìn bộ dáng tức giận của anh ghê.
Cô còn chưa kịp nghĩ đến hình ảnh đấy thì bà Năm đột nhiên bật thốt lên: “Cái gì, chông mi sao? Mi cưới chồng khi nào chứ, sao ta không nghe ai nói gì?”
“Cách đây không lâu thưa bà.”
Bạch Ngọc Lan cũng không nói cụ thể cô cưới chồng cũng không như người khác cưới chồng sao có thể khoe khoang cho mọi người biết.
“Trời đất, mẹ con mi cũng giấu quá kỹ đi”
Bà Năm có chút oán trách.