Chương
Vừa về tới nhà họ Dương cô cảm thấy không khí trong nhà có cái gì đó không đúng, mấy người hầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị, thậm chí có người nhìn cô theo kiểu “cô xong đời rồi”
Bạch Ngọc Lan không biết có chuyện gì nhưng cô cũng không quan tâm ánh mắt của mấy người này.
Cô mang đồ ăn của mình xuống phòng bếp bảo thím Quyên cất cho mình sau đó muốn đi về phòng thì một cô hầu chạy đến nói: “Đại thiếu phu nhân, phu nhân muốn gặp cô”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan dừng bước nhíu mày hỏi: “Bà ấy ở đâu?”
“Phu nhân đợi cô ở trên lầu hai”
Cô hầu kia cẩn thận nói.
Bạch Ngọc Lan không biết bà ta gặp mình làm cái gì.
Lên đến lầu hai có mấy người hầu đang lau dọn hành lang thấy cô cũng không thèm chào hỏi còn vờ như không thấy, Bạch Ngọc Lan đi lướt qua bọ họ gõ cửa phòng bà Xuân.
“Vào đi”
Bên trong truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Bạch Ngọc Lan mở cửa đi vào liên nhìn thấy bà Xuân ngồi trên một chiếc ghế bành có hai người hầu đang bóp vai xoa chân.
“Con chào mẹ”
Bạch Ngọc Lan lễ phép chào hỏi.
“Cô đi đâu về?”
Bà Xuân đang nhắm mắt hưởng thụ, nghe giọng nói của cô mắt hơi hé mở liếc nhìn cô một cái.
“Con vừa bên nhà mẹ về”
Bạch Ngọc Lan thản nhiên trả lời.
“Hay cho cô, ai cho cô tùy tiện đi như vậy? Trước khi đi cô đã xin phép tôi chưa?”
Bà Xuân trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén xuyên qua người cô.
“Con đã nói trước với ông nội rồi, ông cũng đã cho phép con đi”
Cô hợp tình hợp lý nói cũng không nhìn đến sắc mặt sắp nổi giận của bà Xuân, dù sao bà ta cũng chỉ muốn diễu võ dương oai.
“Cái gì, tôi đã bảo cô thế nào, chuyện gì cũng phải thông qua tôi cơ mà? Ai cho cô làm phiên ông? Giỏi lắm! Giỏi lắm! Tôi không phạt cô không được mà, người đâu, tát nó cho ta.”
Bà Xuân lạnh lùng ra lệnh.
Hai người hầu đang xoa bóp cho bà ta liếc nhìn nhau một cái một người đứng dậy đi về phía Bạch Ngọc Lan chấp hành mệnh lệnh, cô ta vừa giơ tay lên muốn giáng xuống mặt cô một bạt tai nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô nhanh tay chụp lấy đẩy người ra sau.
Bà Xuân nhìn thấy vậy híp mặt tức giận hỏi: “Bạch Ngọc Lan, cô có ý gì?”
“Là con hỏi mẹ mới đúng, mẹ dựa vào đâu mà cho người đánh con?”
Bạch Ngọc Lan không sợ vẻ mặt đấy của bà ta mà chau mày hỏi.
“Cô còn không biết sao mà hỏi, cô tự ý ra khỏi nhà mà không xin phép mẹ chồng một tiếng đã phạm vào nội quy của Dương gia.
Tôi cho người tát cô để cô nhớ lần sau biết đường mở miệng thưa hỏi mẹ chồng, cô còn có ý kiến gì?”
“Con dâu không dám có ý kiến gì.
Có điều mẹ có chắc là con không thưa hỏi mẹ không, trước lúc đi con đã lên phòng mẹ gõ cửa nhưng người hầu lại nói mẹ đã ra ngoài.
Không còn cách khác con đã dặn người hầu nói lại với mẹ, có lẽ do cô ta quên hay vì một nguyên nhân nào đó nên không chuyển lời của con đến cho mẹ được.”
“Hừ, cô thật biết lấy lý do, được thôi, nếu cô đã nói chuyển lời cho người hầu vậy kêu người hầu đó lên đối chứng, nếu cô nói dối tôi phạt cô gấp đôi”
Bạch Ngọc Lan nói tên người hầu đó ra, bà Xuân lập tức cho người đi gọi cô ta đến.
Chưa đầy ba phút hai người hầu đi vào phòng bà Xuân, cô hầu đi trước nháy mắt với bà Xuân một cái.
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy cảm thấy có chút nhức đầu, xem ra cô khó qua ải này rồi.
Cô hầu đi sau có chút bẽn lẽn, thân hình lại thanh mảnh gầy gò, nhìn thấy bà Xuân thì mở miệng chào hỏi: “Phu, phu nhân”
“Đại thiếu phu nhân trước khi ra cửa có chuyển cáo lời gì cho cô không?”
Bà Xuân không chờ lâu lên tiếng chất vấn.
“Thưa, thưa phu nhân, không có ạ”
Cô hầu kia không suy nghĩ lắc đầu.
Bà Xuân vô cùng hài lòng lại nhìn cô đắc ý: “Thế nào, cô còn gì để nói?”