Chương
“Một phong thư sao? Là cái gì?”
Bạch Ngọc Lan liền truy hỏi tiếp, rốt cuộc là cái gì khiến anh kích động? “Là mấy bức ảnh, tôi, tôi cũng không nói được, thư phòng vẫn còn cô tự xem đi”
Tiểu Khải ấp úng nói.
Bạch Ngọc Lan lại nhìn thấy cậu ta đỏ mặt nhưng cô không quan tâm lắm lại đi đến thư phòng xem xét.
Mở cửa ra không ngoài dự đoán của cô lại là một bãi chiến trường, sách vở giấy tờ vương vãi đầy dưới đất ngay cả kệ sách cũng bị đổ xuống.
Bạch Ngọc Lan nhíu mày đi đến, bất chợt lại nhìn thấy có mấy tấm ảnh cô lại cúi người xuống lấy lên xem, vừa nhìn khóe mắt cô giật giật, trong ảnh là hình ảnh một nam một nữ lõa thể quấn quýt lấy nhau trên giường, xem chừng năm tấm đều là như vậy, khuôn mặt nam nữ chính trong ảnh được chụp cảnh cận cảnh nên cô có thể thấy rõ ràng nam chính là Dương Tử Hiên, còn nữ chính cô nhìn qua có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là ai.
Dương Tử Sâm vì nhìn những bức ảnh này mới nổi điên vậy chứng tỏ người phụ nữ này lúc trước có quan hệ gì đó với anh, cô ta là ai nhỉ? Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút trong đầu lại lóe lên cái gì đó, cô nhớ lúc trước báo chí có viết Dương Tử Sâm hình như có bạn gái ngầm, lẽ nào chính là cô gái trong hình sao? Khả năng chín mươi chín phần trăm là như vậy rồi cho nên Dương Tử Sâm mới kích động như vậy, nhìn bạn gái cũ của mình thân mật cùng em trai cùng cha khác mẹ ai mà không nổi điên, chưa kể những bức ảnh này còn là đích thân em trai mang đến.
Dương Tử Hiên này xem ra luôn muốn chọc tức Dương Tử Sâm, thấy anh đau khổ, kích động hắn mới vui thì phải, người đàn ông này quả là nham hiểm, mấy lần đụng độ với hắn cô nhận thấy hẳn cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì, chuyện nhà họ Dương cô sẽ không xen vào nhưng đụng đến Dương Tử Sâm lại là một chuyện khác.
Bạch Ngọc Lan hơi híp mắt một chút lại bắt đầu thu gom mấy tấm ảnh này sau đó mới gọi người vào dọn dẹp căn phòng.
Cô vừa ra khỏi phòng thì quản gia lại gọi cô lên phòng ông Dương, không ngoài dự đoán ông ấy hỏi về chuyện phát sinh tối qua, hôm qua nghe nói lúc cô rời đi ông ấy cũng lên biệt thự trên núi sáng nay mới trở về nên không biết tình hình.
Bạch Ngọc Lan vừa mới ngồi xuống ghế ông Dương liền hỏi: “Ta nghe nói chiêu qua Tử Sâm lại tức giận náo loạn phải không?”
“Vâng, thưa ông”
“Đã phát sinh chuyện gì?”
Ông Dương khẽ cau mày.
“Anh ấy xem được mấy bức ảnh thân mật của Dương Tử Hiên và một người phụ nữ nên đã nổi giận, cô gái kia cháu không rõ là ai nhưng hình như là bạn gái cũ của Tử Sâm”
Bạch Ngọc Lan lại kể cho ông nghe, cô không đưa ảnh cho ông xem vì dù sao nó cũng quá dung tục.
“Cái gì, cháu xác định chứ, Tử Hiên sao lại qua lại với con bé ấy được.”
“Cháu có ảnh nhưng không tiện cho ông xem”
Bạch Ngọc Lan nói.
“Cháu cứ đưa đây đi”
Ông Dương lại nhất quyết muốn xem.
Bạch Ngọc Lan có chút băn khoăn nhưng cũng đưa xấp ảnh cho ông, vừa mới xem một bức ông liền nổi gân xanh, mặt già có chút đỏ lên, thực ra trong ảnh cũng chỉ là cảnh hôn của nam với nữ không có lộ thân thể nhưng để ông Dương xem thì cũng có chút kỳ cục.
“Tử Hiên, Tử Hiên sao lại làm ra loại chuyện này chứ, nó, nó sao có thể cùng Kỳ Anh qua lại”
Ông Dương dường như có vẻ khó chấp nhận.
“Ông, cháu có thể hỏi cô gái này là ai không ạ?”
Cũng không biết xuất phát từ đâu Bạch Ngọc Lan lại muốn biết thân phận cô gái này, cô đoán cô ta có khả năng là người đã làm cho anh mất lòng tin vào phụ nữ.
Ông Dương đăm chiêu một chút mới than thở nói: “Cũng không có gì không thể nói với cháu, con bé chính là Cao Kỳ Anh cũng coi như là vị hôn thê của Tử Sâm, chẳng qua khi đó không công bố cho báo chí biết nên ai cũng cho rằng con bé là bạn gái ngâm của nó.”
“Cô ấy vì sao lại bỏ Tử Sâm?”
Mặc dù trong lòng đã đoán được mấy phần nhưng cô cũng không chắc chắn.
“Còn vì sao nữa, Tử Sâm bị tàn phế cũng không ai nguyện ý ở bên nó, Cao Kỳ Anh sau đó liên lập tức muốn hủy hôn, chính vì thế mới khiến tinh thần của thằng bé càng thêm tệ hơn, ông đã nói chuyện với con bé ở lại với Tử Sâm, cũng đưa ra điều kiện nhưng con bé thà chết cũng không muốn bên cạnh thẳng bé, ông còn cách nào chứ”
Giọng nói của ông Dương không giấu được vẻ bất lực trong đó.