Chương
“Ừm, con tính toán tốt lắm, mẹ thật muốn nhìn cảnh này nhanh một chút.”
Bà Xuân trong lòng vô cùng chờ mong.
Dương Tử Hiên nhìn mẹ mình không nói gì, sẽ không lâu nữa đâu, có điều hắn muốn hành hạ Dương Tử Sâm thêm một chút, hừ.
Sau khi tắm rửa xong Bạch Ngọc Lan đi ra ngoài lại không thấy Dương Tử Sâm, cô cảm thấy lạ đi ra ngoài xem thử lại thấy anh ngồi ở ban công, một thân đơn bạc, mái tóc ngắn bay lơ phơ trong gió nhìn có chút đơn độc.
Người đàn ông này lại thế rồi, không còn cách khác cô đành phải lấy một chiếc áo khoác của anh đi về bên đó.
“Anh ngắm sao à?”
Bạch Ngọc Lan hỏi lại thuận tay đắp áo lên người anh còn lèm bèm, “Ở đây có gió anh ra ngoài còn không biết đường mang áo khoác sao”
“Tôi không lạnh.”
Dương Tử Sâm trả lời, lại có chút lạc giọng.
“Anh không cảm nhận được nhưng gió lùa vào cũng sẽ cảm lạnh, ốm rồi sẽ rất khó chịu”
Vừa nói Bạch Ngọc Lan lại tự nhiên ngôi xuống cái ghế mây bên cạnh anh.
Chưa từng có ai nói với anh như vậy người phụ này là người đầu tiên nên tâm tình của anh vừa mới bình ổn lại trở nên nhộn nhạo, cô là thật lòng với anh sao? Dương Tử Sâm không biết đã tự hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng chưa một lần anh có đáp án chính xác, anh có thể tin cô sao?
Trong đầu anh lại xuất hiện hai hình ảnh đen trắng đối lập, màu đen nói anh: “Anh đừng tin cô ta, phụ nữ nào cũng như nhau mà thôi, đều hám lợi, ích kỷ, chỉ biết lợi dụng, anh bị phụ nữ ruồng bỏ một lần rồi còn không biết sao, đừng có nghe những gì cô ta nói”
Màu trắng lại dịu dàng khuyên anh: “Hãy thử nghe theo trái tim của mình đi, cô ấy đối xử với anh rất tốt, còn dịu dàng với anh nữa, cô ấy nói đúng trên đời này không phải người phụ nữ nào cũng giống như nhau, sẽ có người lệ, cô ấy chính là ngoại lệ.
Màu đen lại xen lời: “Hừ, anh đã gặp qua hàng trăm phụ nữ tỏ vẻ dịu dàng rồi có ai thật lòng với anh chưa? Bọn họ chỉ muốn thứ gì đó từ anh thôi, giống như vị hôn thê của anh vậy, cô ta lúc nào cũng nói yêu anh cuối cùng không phải cũng bỏ anh đi sao, còn quan hệ với em trai lòng lang dạ sói của anh, phụ nữ ấy à, không ai là người tốt hết, đều giống như cả thôi.”
Màu trắng không phục, “Không thể nói như thế, anh đừng nghe màu đen nói anh đâu còn cái gì để cô ấy lợi dụng, anh thử nghĩ mà xem lời nói của cô ấy rất chân thật, không hề giả dối, cô ấy nói ở bên cạnh anh không phải ngày ngày cô ấy đều bên cạnh anh sao, thậm chí anh nhiều lần làm cô ấy bị thương nhưng cô ấy cũng không có một lời than trách, vẫn rất dịu dàng với anh”
“Đó chỉ là giả vờ mà thôi, đóng kịch là bản năng của phụ nữ, anh nghe theo cô ta anh sẽ lại bị chà đạp, bị khinh bỉ mà thôi, tốt nhất ngay từ đầu đừng tin ai, anh phải bảo vệ trái tim mình đừng để nó bị phụ nữ tổn thương nữa”
Màu đen không ngừng reo rắc vào tai anh.
“Không phải, không phải như thể, cô ấy dịu dàng, ôn nhu còn hiểu lòng người, anh nhớ mà xem cô ấy còn bảo vệ anh trước mặt hai mẹ con Dương Tử Hiên, anh không thể phủ nhận những gì cô ấy làm cho anh.”
“Thể hiện, đó chỉ là thể hiện mà thôi, có mặt ông nội ở đấy cô ta muốn diễn cho ông xem thôi, anh đừng mù quáng tin”
“Mi toàn gieo điều ác cho cô ấy, người ta thuần khiết biết bao.”
“Mi mới bị dáng vẻ của cô ta lừa, ta nhìn rõ tâm tư phụ nữ mới không tin cô ta, ai tin người đó là kẻ ngu”
“Mi sống trong bóng tối làm sao thấy được cô ấy trong sáng như thế nào”
“Ta ở trong bóng tối nhưng tâm ta tĩnh ta nhìn ra hết tâm địa đen tối của phụ nữ, mi thì biết cái gì”
“Mi…
“Đủ rồi, đừng nói nữa, im mồm hết đi”
Dương Tử Sâm đột nhiên ôm đầu hét lên một tiếng.
Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh đang thưởng thức cảnh đêm nghe anh hét lên liền giật mình nhìn qua.
“Dương Tử Sâm, anh làm sao vậy, anh đau đầu sao?”
Cô đứng dậy kéo ghế mây qua một bên ân cần hỏi anh.
Chợt Dương Tử Sâm lại hất tay một cái khiến cô không kịp phản ứng loạng choạng té ra phía sau đầu cũng đập vào cây cột, cú va chạm không nhẹ phút chốc cô thấy đầu mình vô số ngôi sao hình ảnh phía trước bỗng trở nên mông lung.
Không đến ba giây sau Bạch Ngọc Lan ngã rầm xuống đất.
Tiếng động vang lên khiến Dương Tử Sâm tỉnh thức, anh nhìn người phụ nữ năm dưới đất tâm run lên một cái sau đó giọng nói của anh vang vọng hết cả biệt thự.
“Người đâu mau tới đây”