Chương
“Tử Sâm, em đưa anh về phòng nhé.”
Bạch Ngọc Lan ôm lấy hai má trắng mịn của Dương Tử Sâm để anh đối diện với mình, cô nhìn thấy hai mắt anh đỏ chói, những tia máu giăng đầy lòng trắng, nhìn mà thương vô cùng.
Dương Tử Sâm lại không nhìn cô, đôi mắt anh chỉ chăm chăm hướng về người phụ nữ đứng bên cạnh Dương Tử Hiên, thân mình run rẩy kịch liệt giống như muốn nhào ra khỏi xe lăn.
Bạch Ngọc Lan thấy tình hình không ổn, cô căm hận trừng mắt với hai người kia, chuyện hôm nay cô sẽ tính sổ sau với bọn họ, bây giờ phải đưa anh ra khỏi đây rồi tính.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan hành động đẩy xe lăn của anh ra khỏi căn phòng này trước khi anh thật sự “bùng nổ”, mẹ nó chứ, Dương Tử Hiên này cũng quá lắm rồi.
Thế nhưng còn đi chưa được mấy bước lại bị người chặn ngang, giọng nói của Dương Tử Hiên lại vang lên, “Anh hai, không để em dâu nhận anh sao?”
Dương Tử Sâm gồng mình lên, nếu như anh không mặc áo tay dài sẽ nhìn thấy cơ bắp của anh đang phồng lên.
Bạch Ngọc Lan thực sự không thể nhịn nổi nữa, trước khi Dương Tử Sâm chưa nổi giận thì ngọn lửa trong lòng cô đã bùng cháy rồi.
Ngay lập tức khi mọi người còn chưa kịp phản ứng Bạch Ngọc Lan đã xông lên hạ một đòn rất chuẩn vào cẳng chân Dương Tử Hiên, khiến hắn trong phút chốc quỳ gối trước mặt Dương Tử Sâm.
“A”
Dương Tử Hiên vì đau nên đã kêu lên một tiếng.
“Tử Hiên, anh không sao chứ”
Cao Kỳ Anh ở ngay bên ngồi xổm xuống lo lắng hỏi hẳn, từ nãy đến giờ cô ta vẫn im lặng bởi vì sợ ánh mắt của Dương Tử Sâm nên chưa mở miệng nói chuyện nhưng hiện tại người yêu của cô ta bị đánh cô ta không thể yên lặng được nữa.
“Cô, cô dám đá tôi?”
Dương Tử Hiên nghiến răng lạnh mặt nhìn cô.
“Thì sao, kẻ ngáng đường đáng bị như vậy.”
Bạch Ngọc Lan khinh bỉ nói một câu sau đó thuận lợi đẩy xe lăn đi.
“Tử Hiên, em đỡ anh lên.”
Cao Kỳ Anh nhỏ giọng đề nghị nhưng Dương Tử Hiên chưa có phản ứng gì, ánh mắt vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngọc Lan, người phụ nữ này đúng là vật ngáng đường, nếu không có cô ta Dương Tử Sâm đã sớm nổi điên rồi.
Đưa Dương Tử Sâm về tới phòng cô lập tức khóa trái cửa phòng trừ lại có người tùy tiện mở cửa xông vào, bây giờ người đàn ông này cần lấy lại bình tĩnh không thể để người khác làm phiền.
Bạch Ngọc Lan lại đi vòng ra trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt đã dần dần bớt đỏ của anh cô dịu dàng nói: “Tử Sâm, anh đừng tức giận, hai người kia không đáng để anh tức giận, lúc nãy anh làm rất khá, nếu như lúc đó anh nổi điên lên chỉ khiến bọn họ khoái trá cười nhạo anh thêm thôi.”
Dương Tử Sâm chỉ nhìn cô không nói gì, hai tay vẫn nắm chặt vào thành xe lăn như cũ, lúc nãy nhìn thấy Cao Kỳ Anh đứng khép nép bên cạnh Dương Tử Hiên trong lòng anh nhen nhóm một tia căm phẫn lại nghe bọn họ nói sẽ kết hôn anh đã không thể bình tĩnh nữa, xém chút nữa anh đã như lúc trước ném mọi thứ về phía bọn họ thế nhưng anh nghe được giọng nói ôn nhu của người phụ nữ trước mắt, lại nhìn thấy cô tức giận quát tháo với Dương Tử Hiên, thậm chí còn đá hắn, điều này đã làm mọi sự kích động, tức giận trong người anh vơi đi một nửa.
Quanh người cô như có một thứ ánh sáng kỳ lạ bao vây nó như đang dẫn dắt anh từ chỗ góc tối đi ra, sau bao nhiêu năm chìm đắm trong tối tăm, u uất anh rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng.
“Tử Sâm, Tử Sâm, anh không sao chứ?”
Thấy anh không nói chuyện mà chỉ thờ người ra Bạch Ngọc Lan không nhịn được gọi anh, cô sợ anh vẫn còn tức giận.
Trong phút chốc cả người cô lại bị người kéo vào lòng đồng thời một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, “Bạch Ngọc Lan.”
“Vâng, em đây.”
Bạch Ngọc Lan hơi kinh ngạc khi anh gọi tên mình nhưng ngay sau đó cô lại dịu nhẹ vỗ về bờ vai rộng lớn của anh.
Dương Tử Sâm nghe vậy lòng anh có chút rung động nhè nhẹ, không nói gì mà chỉ ôm cô như vậy, anh không biết làm sao nhưng lại có xúc động muốn ôm cô vào lòng và anh đã làm vậy, dường như ôm cô sẽ khiến trái tim đang run rẩy kia của anh bình ổn lại.
Hai mắt nhắm chặt anh hít lấy mùi hương trên tóc của cô, Bạch Ngọc Lan không nhúc nhích chỉ tựa vào ngực anh mặc anh muốn ôm thế nào thì ôm, để anh bình tâm hơn cô lại hát một bài về đồng quê để anh nghe khiến tâm hồn anh như được tắm mát.
Bên ngoài Dương Tử Hiên được Cao Kỳ Anh đỡ ra ghế, cô ta rót cho hắn một ly nước lọc nhưng hắn lại không uống trong lòng vẫn còn ẩn ẩn tức giận, bao nhiêu năm nay còn chưa có ai dám đá hắn như vậy, Bạch Ngọc Lan xem như người đầu tiên.